Tuổi Trẻ Online xin giới thiệu tâm sự vắng mẹ ngày Vu lan của bạn đọc Lưu Thị Thuận và Thanh Lệ - như một nén hương lòng gửi đến những người mẹ đã mãi mãi đi xa.
Phóng to |
Vắng mẹ rồi, áo con cài màu hoa hồng trắng - Ảnh minh họa: từ Internet |
Mùa Vu lan đến gần, con càng nhớ mẹ nhiều hơn. Đây cũng là mùa Vu lan đầu tiên con cài bông hồng trắng.
Mẹ ơi! Đường về nhà sao vắng vẻ quá, vẫn ngôi nhà đó, mảnh vườn ngày nào mẹ còn ra vào nhổ cỏ, hái rau. Thế mà nay cỏ mọc đầy mà rau thì lụi tàn đâu mất. Những ngày còn mẹ, con hay bảo con thương bố hơn mẹ vì bố đã mất đi một phần thân thể cho đất nước bình yên. Vì vậy, ngoài sự chịu đựng cuộc sống vất vả thường nhật để nuôi chúng con nên người thì bố còn đau đớn cả thể xác.
Không hiểu sao, con là con gái mà lại thích tâm sự với bố, đón nhận từ bố những món quà mỗi khi bố đi công tác xa, đón nhận từ bố những vần thơ nhắn nhủ mỗi khi con xao nhãng học hành: “Học đi đừng vội viết thư/ Thời gian trôi bẵng ngẩn ngơ tháng ngày/ Để đến lúc bình minh tỏa rạng/ Đại học đậu đàng hoàng con viết thư”.
Con không hiểu rằng mẹ mới là người hi sinh thầm lặng nhất. Một người con gái xinh xắn, tuổi xuân phơi phới thế mà chấp nhận một anh thương binh nghèo khó tính, rồi phải rời xa quê theo chồng vào Nam nhang khói nhà chồng.
Với con gái mẹ luôn khó tính, phải chăng vì thế con bảo mẹ không thương con bằng thương em. Con đâu hiểu rằng mẹ thương và lo cho con rất nhiều vì con là con gái. Bây giờ con cũng có con gái, làm sao con có thể hoàn thành một “công trình khoa học” như mẹ đã tạc nên con?
Giờ đây khi con hiểu ra, con muốn nói với mẹ thì mẹ không còn nữa. Cuộc sống vẫn tiếp diễn nhưng mẹ đã ra đi mãi mãi. Nhưng có lẽ, theo một nghĩa nào đó, mẹ vẫn trong con, trong mỗi câu chuyện con kể cho con gái của con nghe về "bà ngoại".
Ngày lại ngày hình ảnh mẹ vẫn theo con từng bước chân. Mẹ vẫn luôn là tấm gương, là hình ảnh đẹp nhất mà con có được trong cuộc sống hôm nay và mai sau.
Mẹ và con gái Thầy tướng số nói mẹ và con gái khắc khẩu. Có lẽ đúng thế! Suốt cả năm tháng tuổi thơ, con gái chỉ thích ngủ với ba thôi, thích được ôm ba, sờ cằm ba với bộ râu quai nón lởm chởm. Những đêm chập chờn trong giấc ngủ, con gái lơ mơ thấy mẹ hôn con gái, đắp mền cho con gái khi trời lạnh. Và mùa đông nào mẹ cũng chọn cho con gái chiếc áo len hồng đẹp nhất. Nghe tin con gái đậu đại học, trong khi ba cười, ánh mắt lấp lánh, mãn nguyện "con gái ba là số 1" thì mẹ nước mắt ngắn dài. Con gái đâu biết đó là nước mắt hạnh phúc.
Năm con gái 20 tuổi, đưa bạn trai về nhà, một anh chàng bảnh bao, thư sinh, học cùng trường đại học. Ba không nói gì. Mẹ lại tỏ ý không hài lòng. Con gái không nói ra nhưng trong lòng giận dỗi. Hóa ra đêm đến mẹ thủ thỉ: mẹ không muốn con lấy chồng xa. Ba mất khi con gái chưa tốt nghiệp đại học. Thương con gái mồ côi, mẹ khóc cạn nước mắt. Con ra trường, đi làm xa. Cứ mỗi cuối tuần, mẹ lại ra bờ sông ngóng trông con về, lại tất bật nấu những món con thích. Mẹ già, mắt mờ, tay run, đôi lần nêm gia vị quá tay, con lại cằn nhằn. Rồi cách đây ba năm, mẹ ra đi trong một mùa Vu lan mưa gió. Con trở về, vật vã bên xác mẹ, gào khóc: "Mẹ ơi, sao lại bỏ con đi?". Con đâu hiểu,bấy lâu nay chính con gái bỏ mẹ đấy chứ, bỏ mẹ bơ vơ, cô đơn trong ngôi nhà lạnh lẽo với di ảnh của cha. Mùa Vu lan năm nay con gái thắp một nén hương lòng nhớ mẹ và nghẹn ngào cài lên ngực áo bông hồng trắng. |
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận