Johnny Cash bước sang tuổi 22 vào ngày 26-2-1954
Phóng to |
Trong một năm, ông đã làm nhiều việc từ giải mã thông tin liên lạc của Nga tại một căn cứ Đức gần Bức màn sắt (Iron Curtain) đến ghi âm đĩa đơn nhạc đồng quê đầu tiên của mình tại Sun Records ở Memphis, Tennessee. Trong năm đó ông cũng lập gia đình, đi học trở lại, đến từng nhà bán các thiết bị gia dụng, và cũng chịu đựng nhiều thất bại đáng kể trong cuộc sống.
Sinh ra trong một gia đình lĩnh canh nghèo ở Arkansas trong thời kỳ Đại khủng hoảng, tuổi thơ của Cash gắn với những cánh đồng bông và những bài nhạc đồng quê êm dịu trên radio. “Tôi có một ước mơ rất lớn ở tuổi niên thiếu: hát trên radio”, Cash cho biết. “Giấc mơ của tôi là được hát trên đài phát thanh ở Memphis”.
Sau khi học xong trung học, Cash xin đi nhờ xe đến Pontiac, Michigan và ở đó ông nhận được một công việc tại một nhà máy xe hơi. Nhưng khi chiến tranh Triều Tiên xảy ra, ông gia nhập lực lượng không quân và đến Landsberg, Đức.
Cash đã chứng tỏ ông rất tài năng trong việc giải mã những thông điệp dùng tín hiệu Morse của đối phương. Vì vậy, ông được phân công làm nhà điều hành đài phát thanh, chặn tin tức và theo dõi quân Nga. Một trong những chuyện đặc biệt ít được biết đến về ông: Cash là người Tây phương đầu tiên biết về cái chết của Joseph Stalin vào năm 1953 vì ông đã chặn đường và giải mã một thông báo gửi đến Moscow.
Mức lương quân sự 85 đôla một tháng là một tài sản lớn đối với Cash. Ông mua thứ đắt giá đầu tiên trong cuộc đời mình là PX, một cây đàn ghi-ta trị giá 5 đôla, và sau đó tự học chơi những bản nhạc xưa. “Trong suốt thời gian ở lực lượng không quân, tôi đã rất cô đơn”, Cash kể. “Nếu không được hát những ca khúc nhạc đồng quê, tôi nghĩ mình đã không thể vượt qua giai đoạn đó”.
Ông cũng đã viết bài hát đầu tiên của mình tại Đức sau khi xem một bộ phim có tên là Inside the Walls of Folsom Prison (Bên trong những bức tường của nhà tù Folsom). Cash đã cố gắng tưởng tượng ra những suy nghĩ của một số tù nhân không tỏ ra ăn năn. Chẳng hạn, một kẻ giết người đã “bắn một người đàn ông ở Reno chỉ để nhìn anh ta chết”. Bên cạnh đó, Cash cũng thành lập ban nhạc đầu tiên của mình: Landsberg Barbarians.
Tuy nhiên khi ông giải ngũ vài tháng sau sinh nhật lần thứ 22 của mình, Cash lại trở về nhà và tập trung vào việc xây dựng một gia đình. Ông kết hôn với Vivian Liberto, người mà ông đã gặp ở Texas trong thời gian tập huấn cơ bản. Sau đó vợ chồng ông di cư đến Memphis, nơi ông ghi danh theo học lớp phát thanh viên tại trường Truyền thông Keegan của Gl Bill. Trong thời gian đó, người anh trai Roy đã tìm cho ông một công việc đến từng nhà bán các thiết bị gia dụng để kiếm tiền nuôi gia đình.
Mặc dù cố hết sức tìm công việc làm phát thanh viên - và ông bị từ chối ở bất cứ nơi nào ông đến – Cash vẫn tiếp tục mơ giấc mơ trở thành một ca sĩ chuyên nghiệp. Thậm chí ông còn thành lập một ban nhạc với hai người ông đã gặp qua người anh của mình: nghệ sĩ đàn ghi-ta Luther Perkins và tay bass Marshall Grant. Bộ ba tập luyện vào ban đêm và biểu diễn các bài hát phúc âm tại các sự kiện ở nhà thờ vào ngày chủ nhật.
Cuối cùng Cash đã không còn hứng thú với việc làm phát thanh viên nữa, ông đặt cược tất cả mọi thứ để trở thành một nghệ sĩ. Nhưng cơ hội rất khan hiếm. Sau khi không thuyết phục được các nhà quản lý đài phát thanh địa phương cho phép ông chơi trong các buổi biển diễn nhạc sống, Cash đã tập trung hết can đảm để đến hãng ghi âm nổi tiếng Sun Records với hy vọng có được một buổi thử giọng. “Tôi đã đến đó gõ cửa nhưng bị từ chối”, Cash nói. “Tôi đã gọi lại ba hay bốn lần với mong muốn có được một cuộc phỏng vấn, nhưng vẫn bị từ chối”.
Mặc dù vậy, Cash vẫn kiên trì “đóng đô” bên ngoài lối vào phòng thu và cuối cùng đã thuyết phục được nhà sản xuất Cowboy Jack Clement cho phép ông vào chơi một bài nhạc. Clement thật sự ấn tượng, nên ông đã mời Cash chơi cho Sam Phillips, một nhà sản xuất nổi tiếng đã phát hiện ra Elvis Presley, Jerry Lee Lewis và Carl Perkins.
Cash chủ yếu chơi các bài hát thuộc dòng nhạc nhà thờ tại buổi thử giọng của mình, nhưng Phillips, một người luôn thẳng thắn, tỏ ra không thích lắm. Ông nói với Cash: “Hãy về nhà tập hát rồi đem tới đây một bản nhạc tôi có thể bán được”.
Cash đã làm theo lời Phillips. Ông cùng ban nhạc trở lại với Hey Porter, một giai điệu phá cách đã thuyết phục được nhà sản xuất khó tính. Một tuần sau sinh nhật lần thứ 23 của mình, Cash đã ghi âm bài hát đó cùng với bài Cry, Cry, Cry để phát hành đĩa đơn. Album bán rất chạy, nên Phillips đã ký với Cash và ban nhạc của ông (Tennessee Two) một hợp đồng thu âm dẫn đến sự ra đời của Folsom Prison Blues và I Walk the Line, hai bài hit đã vinh danh tên tuổi của Cash trong làng nhạc đồng quê.
Vài năm sau đó, khi được hỏi về buổi thử giọng của mình tại Sun Records, Cash nói: “Nếu lúc đó không có một người như Sam Phillips, thì có lẽ giờ tôi vẫn đang làm việc trên cánh đồng bông”.
*******************************
Kỳ tới: Nhà văn của Gasby vĩ đại - F. Scott Fitzgerald: Nếu F. Scott Fitzgerald không thổ lộ tình yêu với một hoa khôi miền nam trẻ đẹp đúng vào sinh nhật lần thứ 22 của mình, thì công chúng của thời sau Thế chiến lần thứ nhất có thể sẽ chẳng bao giờ tìm được vua và nữ hoàng của họ...
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận