Nhiều năm qua, tuổi tác dường như không làm giảm sút phong độ của - Ảnh: HẢI BÁ
Dấu ấn thời gian dường như cũng không xuất hiện nơi phong thái, giọng hát của anh. Trong đời sống và trên sân khấu, người ta vẫn luôn thấy danh ca sinh năm 1947 thong dong, đủng đỉnh như đi cùng thời gian, làm bạn với thời gian chứ không phải chạy đua với thời gian như nhiều người.
Cuộc trò chuyện của Tuổi Trẻ Online với Tuấn Ngọc không dài, nhưng anh nói tới đâu đủ thấm thía tới đó, bằng trải nghiệm qua bao nhiêu năm tháng cuộc đời, trong chất giọng lơ lớ do phần lớn thời gian sống ngoài Việt Nam.
* Cảm giác khi hát ở chương trình lớn so với hát ở không gian nhỏ như phòng trà với anh như thế nào?
- Ồ, thực sự tôi thích hát trong những căn phòng nhỏ hơn. Tôi thích khán phòng có khoảng 100-200 người thôi, như vậy người nghệ sĩ đứng gần khán giả, khán giả cũng có thể nhìn thấy rõ họ, có thể tiếp xúc và lắng nghe nhau. Điều đó show lớn không làm được.
Nhưng phải có những show lớn thì mới dễ đáp ứng nhu cầu giải trí của nhiều người. Mình không thể cầu toàn đòi hỏi quá nhiều được.
Tuấn Ngọc, Tấn Minh, Trọng Tấn, Tùng Dương hát Riêng một góc trời
* Có khi nào anh chuẩn bị cho một đêm nhạc quan trọng rất kỹ nhưng rồi bị đau họng hoặc ốm và không thể nào hát được? Khi ấy, anh làm sao?
- Trường hợp đó cũng có nhưng ít. Nếu một bạn ca sĩ nào gặp phải thì tôi khuyên thật lòng là nên hủy buổi hát, nếu đứng lên sân khấu sẽ rất dở.
Nhưng có những lúc không thể hủy được, thật. Vì mình bị đau sát giờ quá, hàng trăm người đã đến để chờ được nghe mình. Lúc ấy mình sẽ đến và ngồi nói chuyện với khán giả, để khán giả hiểu rằng mình đã cố gắng hết sức. Không phải ai đến cũng là để nghe mình hát, có những người đến để giao lưu với mình, nghe mình nói.
Người ta đã đến với mình, thì là phe mình rồi, là bạn của mình. Cho nên giọng mình khàn, họ vẫn thương mình. Người khán giả cũng tội lắm, mỗi người một nghề, họ không hiểu được nghệ thuật giống như mình, thì mình là người nghệ sĩ, phải có trách nhiệm dẫn dắt họ, để nghệ thuật được chu đáo.
Có những người nghệ sĩ chê khán giả "lỗ tai trâu". "Lỗ tai trâu" hay không cũng là do người nghệ sĩ đã không biết dẫn dắt. Trách mình chứ trách gì khán giả.
Tuấn Ngọc trong một chương trình ca nhạc - Ảnh: Gia Tiến
* Anh sang Mỹ từ sớm, nơi đó có ngành công nghiệp giải trí rất mạnh, có khi nào anh mong muốn được nổi tiếng, làm ngôi sao ở Mỹ?
- Bây giờ nổi tiếng có khó gì đâu? Chỉ cần xuất hiện ở một gameshow nào đó ít hôm là thành nổi tiếng ngay. Nhưng nổi tiếng là một chuyện, giữ được tiếng ấy lại là chuyện khác. Có nhiều người sớm nở tối tàn, chỉ được vài hôm rồi không ai còn nhớ người đấy là ai nữa.
* Năm nay anh đã thất thập rồi mà vẫn đi hát, vẫn bay show khắp mọi nơi, trình diễn sân khấu lớn sân khấu nhỏ. Anh dự định sẽ còn hát tới bao giờ?
- Tôi nói đùa thế này, ngày xưa tôi đi hát với bác, với cô, với chú, rồi tôi hát với bạn bè, rồi hát với các em, hát với các con. Tôi định hát với các cháu của các con nữa thì thôi nghỉ.
Ở Mỹ có ông Anthony Benedetto, gọi ngắn là Tony Bennett, là ca sĩ của dòng nhạc pop, jazz. Ổng sinh năm 1926, năm nay đã 91,92 tuổi rồi, mà vẫn bay show suốt ngày, tính ra mỗi năm xuất hiện trên sân khấu tới 100 lần.
Ông bảo, mỗi tuần tôi ở phòng gym ít nhất 3 ngày. Người ta giữ gìn sức khỏe thế kia mà. Có nhiều người kỳ lạ lắm, có cái xe đẹp thì vô cùng giữ gìn, nó sứt sơn một tí cũng cuống lên, mang đi bảo dưỡng định kỳ để xe dùng được lâu bền. Nhưng với sức khỏe của bản thân thì lại chẳng coi ra gì, không cần giữ.
Tôi hát bằng giọng ngực. Phải có sức khỏe rất tốt mới hát được. Vì thế tôi cũng có ý thức giữ gìn sức khỏe để tiếp tục phục vụ khán giả. Mình chỉ còn khoảng 20 năm đi hát nữa chứ mấy (cười).
Tôi cũng khuyên các bạn còn trẻ thì nên tận hưởng cuộc sống, nên dùng sức trẻ của mình, đừng để lãng phí.
Tuấn Ngọc có phong cách âm nhạc ổn định từ khi đi hát đến tận giờ - Ảnh: Gia Tiến
* Anh hát nhiều nhạc buồn thế, ca từ của bài hát có vận vào đời anh không?
- Ca từ thì không, chỉ có dòng âm nhạc thì có. Nhưng nếu buồn, thì cũng có sao đâu? Tôi nghĩ chúng ta nên nhận thức được rằng cuộc đời này buồn. Như thế khi chuyện buồn đến, mình thấy nó bình thường. Chứ nếu mình nghĩ sẵn là cuộc đời này chỉ toàn chuyện vui, đến khi chuyện buồn đến mình lại không đón nhận được.
* Có nhiều người hát qua nhiều dòng nhạc, nhiều bài hát, nhiều tác giả nhưng vẫn không nổi tiếng. Còn anh, dường như anh gặp may mắn trong sự nghiệp khi chỉ cần vài bài hát đã làm nên tên tuổi?
- Tôi may mắn mà. Tôi luôn nhận mình may mắn. Như Van Gogh ấy, ông họa sĩ ấy không may mắn, khi ông ấy còn sống thì người ta không công nhận tài năng của ông, ông chết rồi người ta mới công nhận, thế là không may mắn. Còn tôi thì được yêu quý ngay khi tôi đang còn sống.
Nhưng may mắn thôi chưa đủ. Để thành công phải có 3 yếu tố:
- Một là, biết công việc của mình. Nếu người ta không nhận thức được tài năng của bản thân thì khó lắm. Có nhiều người thích hát, nhưng họ không có chất giọng, cứ cố gắng đi theo con đường ca hát mà không đạt được kết quả.
- Hai là, siêng năng. Phải siêng năng chăm chỉ, hàng ngày luyện tập, luyện tập để có, có rồi thì phải giữ, nếu không cũng sẽ mất.
- Và cuối cùng là may mắn. Thì may mắn là cái mà tôi có. Càng siêng năng chăm chỉ thì tôi lại càng may mắn.
Sơn Tùng M-TP song ca cùng Tuấn Ngọc
* Đến ngày hôm nay, có khi nào đứng trên sân khấu mà anh bị chê bai không?
- Từ ngày đầu đi hát cho tới hôm nay, lúc nào cũng có những người không thích tôi. Không sao cả. Ai có việc của người đấy, mình không thể bắt cả thế giới phải thích mình.
Những ngày đầu tiên đứng trên sân khấu, đi hát ở nơi nọ nơi kia, tôi phải chiến đấu với sự mắc cỡ của mình. Chiến đấu với chính bản thân mình ấy. Mình phải biết mình có cái gì tốt, mình hát cho ai nghe. Không có khán giả thì không có nghệ sĩ.
Còn những người chê bai tôi, cứ yên tâm rằng không có lời chê nào có thể tác động đến tôi mạnh như tôi tự chê bản thân mình.
* Xin hỏi anh một câu hỏi cá nhân, vợ anh đã rời bỏ sân khấu để ở nhà làm hậu phương cho anh, chị có khi nào tiếc nhớ cảm giác đi hát? Và anh nổi tiếng là người đàn ông chung thủy, việc chung thủy đó có khó không?
- Không một ai đã từng đi hát mà lại không nhớ cảm giác đứng trên sân khấu hát cả. Vì đi hát vừa khỏe người, vừa vui. Nhưng mỗi người đều có lựa chọn. Tôi biết ơn vợ tôi vì đã giúp đỡ tôi. Ở nhà có thể các vấn đề không phức tạp như ở ngoài, nhưng mà cũng phức tạp lắm, và vợ tôi đỡ cho tôi phần đó.
Tôi là người biết thế nào là đủ. Tại sao có những người đã có rất nhiều mối quan hệ mà vẫn cảm thấy thiếu? Là bởi vì họ không biết đủ. Không biết đủ thì không bao giờ hạnh phúc cả. Tôi cũng không đến nỗi phải hi sinh hay phải "nhịn" gì bởi vì tôi không bị đói, không bị thiếu. Tôi đủ.
Cá nhân tôi luôn có sự biết ơn đối với mọi người xung quanh mình. Tôi biết ơn vợ tôi đã giúp đỡ tôi. Tôi biết ơn khán giả đã yêu thương tôi. Tôi biết ơn bạn, hôm nay bạn đã đến đây phỏng vấn tôi, nghe tôi nói chuyện - có phải tự nhiên bỏ thời gian ra để đến đâu? Tôi biết ơn bạn vì điều đó. Mỗi ngày những điều mình nhận được lại làm cho mình vui, cứ thế mà vui.
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận