Trà My vẫn khát khao cuộc sống làm vợ, làm mẹ - Ảnh: NVCC
Cuộc điện thoại của số phận
Và hành trình bán sách của tôi vô tình gặp một anh trong lúc tôi và chị bạn Thu Anh đang bắt taxi ở Lotte Mart Hà Nội. Loay hoay mãi anh taxi vẫn không chịu bế tôi lên xe (do tôi khuyết tật, rất khó tự lên xe), thì bỗng dưng anh xuất hiện và bế tôi lên xe.
Rồi anh em làm quen, trao đổi số điện thoại và mấy hôm sau hẹn cà phê. Anh còn giúp tôi đi bán sách và cho tôi cả số điện thoại vài công ty để tôi đem sách đến bán.
Vào một buổi trưa, tự nhiên anh gửi cho tôi một số điện thoại và bảo tôi liên hệ thử vì đây là công ty chuyên đào tạo CEO. Tôi cũng hồn nhiên gọi điện thoại thử, thì đầu dây bên kia bảo họ đang công tác ở Sài Gòn và sẽ gọi lại cho tôi sau.
Cuộc nói chuyện ấy chỉ kéo dài chưa tới một phút, nhưng tôi cứ có một cảm giác là lạ nhói lên! Tôi chỉ biết mỗi cái tên và số điện thoại của người đó mà thôi, thế nhưng tôi bị ấn tượng bởi chất giọng trầm ấm áp kia. 22h đêm hôm đó, người đàn ông kia chủ động liên lạc lại với tôi.
Cái cảm giác nhói lạ lúc trưa lại hiện về trong tôi! Hai người nhắn tin nói chuyện đến gần 2h sáng, rồi tôi bảo mình phải đi ngủ, mai 8h tôi về Hưng Yên.
Và tôi cũng không quên nhờ anh ấy sáng mai 7h30 gọi điện đánh thức tôi dậy, bởi tôi có tật xấu rất hay ngủ quên.
Sáng hôm sau mới 6h30, điện thoại tôi đã reo và vẫn là giọng ấm áp kia đánh thức tôi dậy. Hóa ra có sự nhầm lẫn nhẹ, anh ấy sau khi đi công tác nước ngoài về quên chỉnh lại thời gian. Tôi nhắn tin lại bảo anh không sao, xem như có thêm thời gian trang điểm.
Ngồi trên taxi, tôi cứ líu lo như con chim non vì những cảm xúc lạ đang ngự trị trong tim! Dòng cảm xúc trong tôi cứ tăng mạnh lên mỗi khi điện thoại reo có tin nhắn. Dường như những ngày tháng đó, tôi chỉ ôm điện thoại để chờ đợi một người.
Đúng là cái cảm giác có tình cảm của một ai đó lần đầu tiên bao giờ cũng thú vị, mặc dù thời gian để hai người ở bên nhau cực kỳ ít. Kẻ Nam người Bắc và ai cũng phải có công việc riêng, tôi chẳng dám đòi hỏi gì nhiều vì tôi biết công việc kinh doanh của anh rất bận.
Nhưng không ngờ giữa anh và tôi lại có rất nhiều người bạn chung, nên những thông tin về anh, tôi đều khéo léo nắm được.
Tôi bị sốc và luôn tự hỏi chính mình rằng ở vị thế của anh có dư điều kiện để quen với những cô chân dài xinh đẹp. Còn tôi ngoài sự ngây thơ cả tin ra, tôi không có gì cả. Tôi liên tục nhắn tin cho anh để hỏi cho ra nhẽ, nhưng có một khoảng thời gian anh đã cắt liên hệ với tôi.
Càng buồn, càng suy sụp tinh thần, thì bệnh mất ngủ trong tôi càng nặng. Đó là khoảng thời gian tôi phải sống trong căn nhà trọ nhỏ xíu và tối tăm trên đường C1, Cộng Hòa.
Tôi bị trầm cảm đến mức rất nhiều đêm tôi cứ nhìn lên một khoảng không vô định. Tuy nhiên, ban ngày tôi lại tỏ ra như không có chuyện gì cả.
Và rồi tôi quyết định bỏ hết công việc đang làm để tìm cách tiếp cận chi nhánh của công ty anh ở Sài Gòn. Ban đầu, tôi chỉ xin vào đó học, rồi tiếp tục xin vào làm việc vì tôi biết chi nhánh đang thiếu vị trí PR.
Tôi phải đối diện với anh để trái tim tôi mới thật sự quên được anh, vì nếu không, lý trí và trái tim tôi suốt ngày "đấu đá" với nhau sẽ làm bệnh trầm cảm của tôi thêm nặng.
Quả thật, đến giờ phút này, tôi vẫn không hề giận người đó. Nhưng tự tha thứ cho chính mình mới là điều khó. Tôi bị trầm cảm có lẽ là do tôi không chịu tha thứ cho chính mình.
Hằng ngày cứ đến 10h sáng, tôi đến công ty làm việc, rồi một tuần ba buổi tôi ở lại học CEO đến 22h đêm. Thi thoảng họp hành hay công ty tổ chức những sự kiện lớn cho học viên, anh bay vào làm việc và chúng tôi vẫn phải giáp mặt nhau một cách bình thường.
Tôi bắt đầu rơi vào trạng thái bị đóng băng mọi cảm xúc và lúc nào tôi cũng chỉ ước giá có ai đó cho mình cái tát thật mạnh để mình được bật khóc cho nhẹ trong lòng. Đi làm về, tôi không muốn giao tiếp với ai, không muốn gặp ai...
Tôi mất ngủ, bỏ ăn, nên khuôn mặt tôi chỉ là một cảm xúc trống rỗng. Tôi dừng luôn việc viết tiếp sách "Tin vào điều tử tế", và đỉnh điểm nhất có những ngày ở nhà tôi đã thủ sẵn dao lam.
Phòng trọ tôi ở tầng một, chỉ 12m2 và rất ngột ngạt. Tôi hình dung nếu giờ mình rạch tay, máu chảy lênh láng và chắc phải vài ngày sau ai đó mới phát hiện ra. Tôi luôn hình dung về cái chết của mình vào những ngày tối tăm...
Trà My giờ rất tự tin với cuộc sống tình cảm của mình - Ảnh: NVCC
Tôi vẫn muốn làm vợ, làm mẹ
Rồi một lần đi dự hội thảo, tôi vô tình gặp được bạn Nguyễn Phi Vụ đang học tâm lý để sau này chuyên đi đào tạo và điều trị các triệu chứng về tâm lý. Cứ vài tuần, bạn lại qua nhà tôi, nghe tôi kể tất cả những tâm sự, những tổn thương tôi giấu kín trong lòng.
Và tôi cũng kể những dự định sau này sách tôi được xuất bản, tôi muốn đem nó tặng cho các trại giam. Phi Vụ ngồi nghe và ghi chép lại tất cả. Lúc này, tôi bắt đầu thấm mệt vì đã tận mắt chứng kiến và biết thêm nhiều sự thật về người đàn ông kia.
Tôi thực sự muốn xin nghỉ ở công ty đó, nhưng vì lời hứa mà tôi đã tự hứa với người kia trước khi vào đó làm là sẽ giúp họ giải quyết vài sự việc có liên quan đến vấn đề quản trị thương hiệu. Nên tôi đành cố làm thêm vài tháng rồi viết đơn xin nghỉ. Tôi tự thấy trái tim tôi đau vậy đủ rồi!
Chuyển về nhà mới, nhưng bệnh mất ngủ của tôi vẫn kéo dài và tôi không thể làm bất cứ việc gì. Thậm chí, tôi nhận rất nhiều công việc liên quan đến chữ nghĩa, nhưng vẫn không làm nổi. Tâm trí tôi bế tắc cùng cực nhất thì tự nhiên Nguyễn Thị Vân (NLS) lại hay nhắn tin cho tôi. Đây là người bạn mà tôi hay gọi "sư phụ cua trai".
Đúng, tôi và Vân là những người phụ nữ không may bị khuyết tật, thậm chí Vân còn bị nặng hơn tôi, nhưng chúng tôi luôn tự chủ động trong cả công việc lẫn cuộc sống, luôn biết rõ mục tiêu mình là gì.
Thế nhưng, tôi thừa nhận mình từng là cô gái luôn bị động trong chuyện tình cảm nên dẫn đến những tháng ngày u ám. Còn Vân thì ngược lại. Cô tự tin đến mức chủ động đến và cũng chủ động rút lui với những mối quan hệ không ổn.
Vân hay trêu tôi: "Chị làm vậy phí một đời, vì trai ngoài kia còn đầy...". Còn tôi hay nói đùa với bạn bè mình rằng: "Công nhận từ ngày Vân lấy được chồng, mình cảm thấy hạnh phúc và tự tin hẳn". Và để có được niềm hạnh phúc như hiện tại, ít ai biết được rằng cô gái bé nhỏ kia đã trải qua... 7 cuộc tình đổ vỡ.
Thú thật là cô gái khuyết tật cơ thể, nhưng không vì vậy mà tôi phải kìm ném đi những cảm xúc thật của mình.
Và cũng chính câu chuyện của Vân đã giúp tôi khỏi bệnh trầm cảm. Hiện giờ, tôi đã đủ tự tin trong mối quan hệ mới và cũng tự tin rút lui nếu nhận thấy không thể là mối quan hệ đường dài...
Là cô gái khiếm khuyết hình thể, nhưng không có nghĩa mọi nhu cầu của tôi phải bị che khuất. Tôi vẫn khát khao làm vợ, làm mẹ, dù tôi biết đời sống hôn nhân không hề dễ dàng với phụ nữ khuyết tật.
Đó cũng là lý do tôi rơi xuống hố sâu trầm cảm. Dù bề ngoài tôi luôn tỏ ra mình độc lập, mạnh mẽ. Đôi khi tôi còn bất cần với đời nữa. Tuy nhiên, tìm hiểu sách tâm lý, tôi mới vỡ lẽ những người càng tỏ ra mạnh mẽ bao nhiêu thì ẩn sâu trong họ có thể là sự yếu đuối bấy nhiêu.
Thời gian gần đây tôi không còn phải cố gắng gồng mình lên để cố tỏ ra mạnh mẽ. Tôi có thể khóc, có thể cười và tự cho phép mình được nghỉ ngơi. Và cũng nhờ trải qua biến cố tình cảm mà tôi có thể chủ động hơn trong chuyện yêu đương.
Mang sách vào trại giam, kết bạn với phạm nhân, tôi càng thấy rõ đường đời của mình. Trời gieo cho tôi cơ thể bệnh tật, nhưng cũng ban cho tôi con đường rộng, dài ý nghĩa biết bao...
Kỳ cuối: Vào nhà tù và con đường của tôi
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận