Dưới đây là câu chuyện của một cô gái trẻ sau khi cô nhận email phản hồi mà theo cô khẳng định là “mắc lỗi chính tả, câu cú loạn xạ, và thậm chí gọi sai tên cô”.
"Tôi xin phép chia sẻ câu chuyện về “văn hóa email” mà bản thân tôi là người trong cuộc. Câu chuyện xoay quanh những câu chữ, sự tôn trọng tối thiểu, thái độ xử lý thông tin và qua đó nhận ra một số nhà tuyển dụng xem người khác như kiểu “ba đồng một mớ nhân viên”.
Tôi đang là một phóng viên. Công việc hàng ngày của tôi là phỏng vấn, thu thập tài liệu, chạy deadline, viết bài chỉn chu nộp biên tập viên. Tính đến nay cũng đã hơn 4 năm tôi gắn bó nghiệp viết. Như mắc bệnh nghề nghiệp, mỗi khi thấy cơ hội nào có thể giúp tôi viết cứng tay hơn hoặc hứa hẹn học hỏi nhiều điều, tôi đều tìm đến những cơ hội bên lề đó để cộng tác thêm.
Cách đây một tuần, tôi đọc được một tin tuyển dụng của công ty truyền thông cho một vị trí liên quan đến mảng phóng sự. Sự say mê báo chí thôi thúc tôi chủ động liên hệ vì nghĩ rằng mình chắc hẳn sẽ học hỏi được nhiều điều. Và tôi gửi một email ứng tuyển khá nhã nhặn nhưng cũng rất rõ ràng. Bao nhiêu năm làm báo, tôi biết nghề này không cho phép cẩu thả, viết một câu không đơn thuần như văn nói, ngay cả khi đó là một bức email. Tôi biết những điều mình viết sẽ có một người đang đọc.
Nội dung email của tôi như sau:
Dear anh/chị công ty truyền thông ---,
Mình tên ---, hiện là phóng viên của báo ---. Vô tình mình đọc được thông tin tuyển dụng nhân viên truyền thông của công ty trên mạng xã hội, mảng công việc liên quan mật thiết đến báo chí, mình quyết định gửi CV ứng tuyển. Mình đã làm trong ngành báo tính đến nay hơn 4 năm kinh nghiệm và xác định chỉ làm báo mà thôi. Khi đọc được mẩu tin tuyển người của ---, nhận thấy đây rất có thể là cơ hội để phát triển công việc ở mảng phóng sự, mình vô cùng hứng thú.
Đính kèm email là CV bằng tiếng Việt của mình, anh/chị vui lòng tham khảo thêm nhé. Xin cảm ơn và hy vọng được hợp tác!
Hôm sau, tôi nhận được phản hồi từ nhà tuyển dụng và tôi rất hụt hẫng khi những dòng chữ trong mail bắt đầu hiện lên:
Chào bạn thảo công ty mình ở Hà Nội, Bạn ở Sài Gòn
có thể ứng tuyển vị trí cộng tác viên trong đó mình đang cần xây dựng 1 đội ngủ tại sài gòn
Mình sẻ có 1 cuộc điện thoại trao đổi phỏng vấn trực tiếp qua điện thoại
Thân!
Dưới con mắt của một người thường xuyên viết lách, tôi nhìn nhận bức mail trên thực sự cẩu thả. Lỗi chính tả, câu cú loạn xạ, viết hoa viết thường tứ tung và kêu sai tên người gửi. Bạn có thể bận, nhưng 5 phút để viết một email lịch sự không khó. Và nếu bạn không làm được điều đó, tôi cũng có quyền đòi lại sự tôn trọng của mình.
Tôi đã lịch sự gửi lại với nội dung từ chối cuộc phỏng vấn cũng như cơ hội cộng tác, đồng thời cho biết mình cảm thấy không được tôn trọng đúng mực nên sau này người viết hãy chú trọng lỗi chính tả và danh xưng hơn. Tối hôm đó, tôi bị “quật” lại bởi email dài hai dòng đáp trả:
“chúng tôi không nói gì để không tôn trọng bạn
Chúng tôi không thiếu người để tuyển dụng, nên đối với bạn sẻ không có lần sau đâu bạn”.
Đọc tới đây, tôi chỉ cảm thấy phì cười. Cười vì sự đòi hỏi của tôi cho sự tôn trọng tối thiểu đang quá khó, cười vì may quá tôi không phải kiểu thất nghiệp đi xin việc mà chỉ đang kiếm cơ hội học hỏi thêm và cười vì nhà tuyển dụng xem những người tìm đến họ là hàng lô hàng tá, “không người này thì kẻ khác”.
Đối với các ứng viên đang cần việc làm, tôi tự hỏi bao nhiêu người sẽ phản ứng như mình và bao nhiêu người sẽ cho qua? Tôi hy vọng rằng ngay cả khi mình cần một công việc đi chăng nữa, cũng đừng để cho nhà tuyển dụng nhìn nhận rằng đang “bố thí” cho mình. Hãy để họ biết rằng bạn ở đây để hợp tác. Điều đó chỉ có được khi bạn được tôn trọng, và sự tôn trọng chỉ đến khi bạn biết cái gì đúng cái gì sai để đấu tranh cho nó.
Chuyện tôi kể cũng tới đây thôi, nhưng nó gợi trong tôi một góc nhìn khá mới về văn hóa giao tiếp qua email. Chỉ vài dòng chữ cũng khiến người khác cảm thấy ra sao, chỉ vài dòng chữ thôi cũng là cách bạn đang truyền đi thông điệp của mình.
Tôi vừa kiểm tra email, người tuyển dụng gửi cho tôi một email mới. Đáng tiếc anh ấy không nhìn nhận cách hành xử của mình sai, mà anh ấy nói với tôi rằng: “Một nhà tuyển dụng họ gửi tới bạn 1 thông tin tuyển dụng để tạo cơ hội cho các bạn có công việc là tốt lắm rồi bạn à” và “cuộc sống này hình thức không đem lại cho bạn được cơm ăn áo mặc” cùng với vài dòng tâm sự khác. Tôi nói với anh ta rằng đây không phải vấn đề cơm ăn áo mặc, thực tế hay phi thực tế, đây chỉ là nhu cầu cơ bản trong cách hành xử và bản thân là một phóng viên nên việc nói những điều tôi thấy sai đã thuộc về phạm vi nghề nghiệp.
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận