20/11/2016 09:35 GMT+7

​Thơ Nguyễn Đăng Khoa

NGUYỄN ĐĂNG KHOA
NGUYỄN ĐĂNG KHOA

TTO - Với Vẽ rồi bôi đi, Khoa như đã biết mở lòng ra để lắng nghe, thấu hiểu, và để chia sẻ nhiều hơn với cuộc đời ồn ã ngoài kia, bầu trời xanh lơ ngoài kia, người người hối hả ngoài kia...


Lạ lùng không?

Em có thấy lạ lùng không?

Khi tôi bỏ rơi những công viên diêm dúa.

Tôi hỏi thăm những cánh đồng địa chỉ của một loài hoa dại lẻ loi.

Tôi chỉ muốn đến đó, ngồi nghe hoa kể về sự rực rỡ nhiệm màu.

Em có thấy lạ lùng không?

Mùa xuân, những hàng cây cười bằng nụ cười tróc gốc.

Mùa xuân, chỉ có những người ăn mày hiểu rõ về hạnh phúc.

Mùa xuân đến trong bàn tay bé thơ xoa đầu con chó dữ.

Mùa xuân, tôi đến tìm em.

Chỉ gặp những con đường hốc hác.

Em có thấy lạ lùng không?

Khi loài người sinh ra

Đều phải uống một liều thuốc Mất.

Tôi đang mất dần tôi.

Em đang mất dần em.

Sao chúng ta không khóc?

 

Chợ

Những nỗi buồn đội nón lá

Chợ chỉ bán ngày xưa

Nắng, nắng nhiều hơn nữa...

Quầy chạp phô lổn ngổn

Những cái hôn nhiều màu

Thợ đánh bóng mặt sẹo

Cầm mối duyên trầy xước

Bà cụ thôi bán dây cước

Để đừng ai đi câu kỷ niệm

Bé làn da nghèo

Chạy đạp tuổi thơ...

Những nỗi buồn đội nón lá

Chợ chỉ bán ngày xưa

Nắng, nắng nhiều hơn nữa...

Anh đi về cuối chợ

Dò hỏi cái ôm xưa...

 

Thử làm mây một buổi 

Muốn thấy điều gì khác

Trong một phiên họp nhỏ

Thương lượng với bầu trời

Thử làm mây một buổi...

Rồi anh kể em nghe

Những đại dương da lạnh

Những sa mạc cởi trần

Những thung sâu son phấn

Rồi anh kể em nghe

Những rừng già ít nói

Những con sông bị phạt

Và những bầy gió đói

Bay ngang nơi mình ở

Thấy anh, mà không em.

Thấy tháng sáu hay quên

Thấy mùa mưa bỏ học

Và có ngày hôm qua

Đứng buồn sau sợi tóc.

Trưa mùa đông

Tôi muốn ra phố mà không tìm thấy áo ấm đâu.

Tháng mười hai, môi người cài lối.

Đứng trong song cửa ngó gió ham chơi.

Lá đang rơi là đang mất một đời.

Chợ trưa bày mặt người ra bán.

Tiếng rao tan trong tiếng rao tan

Tôi muốn ra phố mua lại một nụ hôn.

Mùa đông, em cài cao khuy cổ...

 

Tôi gọi em, bằng một mù sương

Đi ra phố, mới biết quên tên phố

Đành hỏi thăm cây sao rất già

Lối nào mình bữa ấy, sang nhau?

Đi ra phố, đi theo vùng lá đổ...

Đi ra phố, mới nhớ, không biết gọi

Cách phát âm về dĩ vãng ra sao?

Đành mượn tiếng gió rơi, làm tiếng nói...

Đi ra phố, đi theo vùng lá đổ

Mới nhớ mình vắng, như con đường

Em trôi qua mắt, như mây trắng

Tôi gọi em bằng một mù sương.

 

Chỉ trong vòng hai năm với ba tập thơ được in, Nguyễn Đăng Khoa cho thấy mình đã đi những bước đi khá dài trong thi ca. Nếu như trong hai tập thơ đầu (Con đường tự trôi và Một-Lục-Bát-Tôi đều trong năm 2015), thơ của Khoa là những ghi chép khá đẹp và chân thành về những rung động trong trẻo và buồn vui rất riêng của cá nhân Khoa thì ở tập thơ thứ ba - Vẽ rồi bôi đi - phát hành trong tháng 8-2016, Khoa bắt đầu làm thơ một cách có ý thức hơn qua sự chắt lọc hình ảnh, ngôn từ và thông điệp gửi gắm. Với Vẽ rồi bôi đi, Khoa như đã biết mở lòng ra để lắng nghe, thấu hiểu, và để chia sẻ nhiều hơn với cuộc đời ồn ã ngoài kia, bầu trời xanh lơ ngoài kia, người người hối hả ngoài kia...

ĐINH LÊ VŨ

NGUYỄN ĐĂNG KHOA
Trở thành người đầu tiên tặng sao cho bài viết 0 0 0
Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên