14/04/2014 11:50 GMT+7

Thất tình đau lắm, nhưng rồi sẽ vượt qua

TRẦN THỊ THÙY DƯƠNG
TRẦN THỊ THÙY DƯƠNG

TTO - Nhìn người đời thất tình thường khóc lóc ỉ ôi, bi lụy, níu kéo rồi trách mình trách người, tự hỏi những câu vô nghĩa tại sao, hỡi thế gian, tình là gì... Từ trước đến nay có mấy ai trả lời cho vẹn tròn được.

RKmGsGkT.jpgPhóng to
Hình minh họa: reluctantfemme.com

Ngày người cất bước đi xa, em không khóc, chỉ nhìn bản thân thương hại mà nhếch mép cười tự nhủ có lẽ do mình yêu chưa sâu, thương chưa đủ nên ai đó mới bỏ em đi tìm hạnh phúc bên người con gái khác, ừ, chắc có lẽ sẽ tốt hơn em. Trong tình yêu định nghĩa thế nào là bị ruồng bỏ nhỉ? Có phải là khi một người cất bước quay lưng, còn người kia mãi đứng ở đó, nghiêng đầu ngắm nhìn tấm lưng kia, đã từng có một thời là của em đang mỗi lúc một khuất bóng, dẫu biết đã không phải là của mình nhưng trong lòng chưa cam tâm vứt bỏ để nhìn sang hướng khác?

Em quá mạnh mẽ, bởi trái tim lúc ấy trơ lì không cảm xúc, đầu óc trống rỗng không đủ sức chứa đựng bất cứ thứ gì, giọt nước mắt khô khốc chưa kịp rơi đã vội nuốt thẳng vào trong mất rồi. Em không muốn yếu đuối đâu, hai mươi tuổi, em được gì ngoài nỗi đau sau mối tình đầu dang dở, chuyện học hành cũng đã bỏ bê quá lâu rồi thì có nên mãi u mê ngủ quên trong quá khứ? Đời chưa cạn, số chưa tận, sống vẫn cứ tiếp tục phải sống, việc gì lại cứ phải chôn mình giữa ngập ngụa những đau thương.

Lý trí thì sáng suốt vậy đó mà trái tim có thấu hiểu bắt tay thỏa hiệp. Sau những lúc chịu đựng, gồng mình mạnh mẽ, em lê bước về phòng, đóng chặt cửa ngẩng đầu suy nghĩ, nước mắt giờ mới bắt đầu rơi. Trước đây nhìn người ta khóc lóc vì mối tình tan vỡ, em chỉ cười khinh khỉnh, không đáng đâu. Giờ khi trở thành người trong cuộc mới thấu hiểu niềm đau mà chỉ những ai đang vẫy vùng trong đó mới cảm nhận được, đặt tay lên trái tim mới thấy nó đang quặn thắt từng cơn.

Em gục đầu khóc nức nở trong căn phòng trọ trống hoác chỉ mình em, em khát khao được trở về trong vòng tay của gia đình, chỉ có cha mẹ luôn là cha mẹ, nhà luôn là nhà mà thôi. Thôi thì cứ khóc đi, qua hôm nay rồi chuyện đâu còn có đó. Sau tất cả những vun vén, xây đắp, tình tan, tim cũng nát cả rồi, em nhặt nhạnh hàn gắn rồi thương bản thân mình với. Em hỏi, em tự trả lời xem liệu có đáng hay không? Tình người, tình đời gói ghém lại cũng chỉ nằm trong hai chữ HƯ KHÔNG. Em sẽ lắng lại và nhủ bản thân mình mạnh mẽ, dông tố cuộc đời ai cũng phải vượt qua.

Nghe em! Mỉm cười và rồi sẽ có một vòng tay khác mở rộng đón em, chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

TRẦN THỊ THÙY DƯƠNG
Trở thành người đầu tiên tặng sao cho bài viết 0 0 0
Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên