Nhà thơ Phạm thị Ngọc Liên - Ảnh: FBNV
Ly cà phê mỗi sáng dần mất đi hương vị
khi tôi nghe những hồi kèn xe cấp cứu hú vang
đâu đó trong thành phố lại nhốn nháo vì người nhiễm bệnh người cách ly
nắng vẫn vàng hoa hồng
vẫn nở
mà ngày sao quá buồn
Tôi vẫn có những bức tranh
trên tường nhà để ngắm
những con cá xinh xinh bơi lội
trong chiếc bình thủy tinh
vẫn bình thản lớn lên
bếp vẫn cứ thơm mùi thức ăn hai bữa
nhưng ăn cơm trong khi
bản tin thời sự phát lên những con số
ngày trôi qua thật nặng nề
Tôi nhớ phố nhớ bạn
nhớ những mặt người không khẩu trang
cười cười nói nói
không khoảng cách hai mét
cái ôm ấm áp khi gặp mặt khi chia tay
những bữa hẹn hò quán xá
nói đủ thứ chuyện
không có ánh mắt nghi kỵ tìm tòi
ai sẽ mang trong người mầm bệnh
Tôi cố thủ trong nhà
yêu nước hay tự yêu mình
đầu óc quẩn quanh
những con số sống chết
đến cái hắt hơi cũng tự hỏi những ngày qua mình đã đi đâu gặp ai làm gì
đau họng nhức đầu ngứa cổ bật ho
lập tức trái tim đau nhói vì sợ
Chưa bao giờ tôi mong ước sự bình yên
cho mọi người quanh tôi như bây giờ
phát giác hóa ra mình vẫn sống rất
vô tư rất ích kỷ với những nỗi buồn
bé mọn
phát giác cuộc sống còn nhiều điều
mình cần khám phá dù mình đã già
phát giác mình cần nhiều
tha thứ...
Thêm một ngày nữa trong cuộc chiến những con số
không ai muốn đếm
thêm một ngày lo âu
Thôi thì cứ xanh biếc như bầu trời ngoài kia
không nguôi hi vọng
về một bình yên không xa...
TP.HCM, 28-3-2020
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận