Một nàng dâu (người bên trái) dẫn mẹ chồng đi "phượt" ở hồ Ba Bể - Ảnh: Q.Định
Lúc chưa có con, tiền nong dư dả, chúng tôi trong ấm ngoài êm. Cu Bin ra đời, tiền tã sữa, khám bệnh... đi đứt một đầu lương. Em bắt đầu nổi quạu.
Em chưa từng sống cảnh mấy anh em chia nhau chén cơm nguội, đứa lớn giữ gìn đồng phục để nhường đứa kế nên không thể chấp nhận cách tôi chia sẻ trách nhiệm. Em chỉ thấy bạn bè được ba má chồng giúp tiền, giúp nhà, chỉ có em nặng gánh.
Tôi rất muốn gào lên "biết anh nghèo, sao còn lấy?", nhưng phải ráng nhịn. Thật ra vợ cũng đáng thương. Sống với tôi em cực khổ nhiều. Tiểu thư như em phải lăn vào bếp nấu nướng, khom lưng lau sàn... là đã cố gắng lắm rồi.
Thằng em kế học năm thứ ba, vợ chồng tôi đã lên bờ xuống ruộng thì con em út lò dò vào năm nhất. Nhà tôi luôn đặt cảnh báo bão cấp 13.
Để yên lành, tôi giao thẻ ATM cho vợ, tích cực làm thêm để kiếm tiền lo cho các em. Tiền riêng, nhưng phải cho lén lút. Đôi lúc cũng tức, tiền của mình, làm như ăn trộm. Thôi thì vì thằng cu con, né được thì né cho yên nhà.
Nhưng tôi lo, ba ngày cãi một trận lớn, bốn ngày cãi một trận nhỏ, tới ngày nhỏ út ra trường, tình chồng vợ chắc bầm dập nát tan...
Trước giờ, tôi ít tới lui với nhà vợ. Chẳng phải ba má vợ khó tính, chỉ tại tôi hay mặc cảm. Lần đó, tôi ghé nhà. Ba má vợ rất vui, giữ tôi lại ăn cơm.
Nồi cơm nhỏ xíu, má nấu một lần ăn cả ngày. Má nói từ ngày thằng Út đi học nước ngoài, ba má lười nấu nướng, tới bữa chỉ quấy quá cho xong. Lần đầu tiên, tôi chạm được vào nỗi buồn của ba má.
Tôi luôn nghĩ ba má nhiều tiền, thứ gì cũng có. Giờ tôi hiểu, người già cần nhất là được con cháu quan tâm, quây quần xúm xít... những thứ tiền không thể mua được. Tôi thật có lỗi khi tỏ ra xa cách.
Thấy ba ho dữ quá, tôi chở ba đi khám bệnh. Lúc về, tôi dặn má "từ nay có chuyện gì, má cứ gọi con". Má nắm tay tôi rưng rưng. Tôi có cảm giác như vừa buông được gánh nặng, mọi thứ bỗng dưng nhẹ hẫng. Chỉ cần tôi mở lòng thôi, tình cảm thân thiết ấm áp vẫn ở đó, chờ tôi từ rất lâu.
Từ hôm đó, chủ nhật nào tôi cũng đưa vợ con về nhà ngoại. Tôi chở ba vợ đi đánh cầu lông, chở má vợ đi siêu thị, thăm họ hàng. Những gì có thể làm ba má vui, tôi đều cố gắng.
Cũng từ dạo đó, vợ cư xử với tôi khác hẳn. Tới kỳ lương, em nhắc tôi chuyển tiền cho hai em, còn chủ động gọi hai đứa tới ăn cơm. Má tôi bệnh, em mua lủ khủ quà, cùng tôi về ngay trong ngày để thăm má.
Ai đó đã nói: "Muốn người khác cư xử với mình ra sao, hãy cư xử với họ y vậy", quả nhiên không sai.
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận