TTCT - “Chị bảo này. Chỗ Toàn có còn việc gì không?”. Phóng to Tranh: Trịnh Tú Chị Tâm bắt đầu bằng một câu tôi đã nghe dễ đến mười lần trong tháng này. Như thể báo của tôi lúc nào cũng sẵn chân phóng viên. Như thể tôi có khả năng tuyển người vào cái chỗ mà tôi chỉ là phóng viên loăng quăng. “Tội nghiệp thằng cu đó quá. Vợ nó mới đẻ, hoàn cảnh chật vật lắm. Nó có bằng thạc sĩ, có kinh nghiệm dịch bài đấy. Nó cũng hay tham gia mấy diễn đàn về tài chính, đọc rất được. Hỏi hộ chị”. Không cần chị nói tên “thằng cu”, tôi đã đoán ra là ai. Ba năm trước, chị Tâm chơi chứng khoán, quen Vinh. Khi ấy chúng tôi cũng lờ mờ đoán chị thinh thích cậu trai độc thân này. Chuyện phi công trẻ lái máy bay bà già, như cách gọi đã phổ biến cho một tình trạng quan hệ có vẻ bình thường hơn là đùa bỡn, chẳng làm ai ngạc nhiên. Ngay việc chị Tâm đã có chồng và hai con cũng không ai coi là nghiêm trọng. Đến cả tôi là em họ cũng bàng quan tặc lưỡi, nghĩ “bà này điển hình các chị gái văn phòng, đầu óc rạch ròi, có tí chung chiêng cũng không hại gì”. Tôi có thử vờ như vô tình hỏi: “Chị làm ăn với Vinh tốt không?”. Chị đáp rất tỉnh táo: “Ý mày hỏi tao với nó có ấm chén không chứ gì? Không có chuyện tình tẹo gì đâu. Chả dại”. Chứng khoán xẹp, chị Tâm nợ mỗi người vài chục triệu. Cũng chẳng thấy chị còn nhắc đến Vinh. Công việc của các công ty mấy năm nay mỗi lúc khó khăn hơn, mọi người ai nấy bận rộn với việc lo cho gia đình, không còn để ý những chuyện thiên hạ. Hoặc là có vẻ những mối quan hệ ngoài vợ ngoài chồng hết thịnh thời. Giờ bà chị họ ngồi trước mặt tôi, vặn vẹo tay đầy bồn chồn. “Vinh cưới lúc nào thế chị?”. “Đầu năm ngoái. Vợ nó làm ngân hàng. Nhưng nghỉ đẻ phát là cơ quan giảm biên chế luôn. Trông nó phờ phạc mà thương”. “Nhưng Vinh đang làm phân tích tài chính, về làm báo của em thì có thích không? Cùng lắm là chuyên trang kinh tế, mà cũng tào lao thôi”. “Khổ. Cũng xin nhiều chỗ, nhưng giờ tài chính đang lao dốc, chán lắm. Cậu chàng lại khái tính nữa mới dở”. Chị Tâm chống tay vào cằm, đăm chiêu nhìn cốc cà phê. “Vinh nhờ chị hỏi xin việc à?”. “À... ừ... thì bạn bè giúp nhau mà”. Tôi quyết định ném hòn đá to: “Vợ chồng Vinh hạnh phúc chứ?”. “Chả biết. Gặp vợ nó mỗi hai lần, hồi đám cưới với một lần đi xem phim. Nhìn bề ngoài thì có vẻ hạnh phúc”. Hai chữ “bề ngoài” chị ngân nga có vẻ giễu cợt. “Thì mới cưới chưa được hai năm”. “Chả cần đến một năm là biết tay nhau rồi”. Tôi hết kiên nhẫn: “Chị thích nó phải không”. “Không. Không phải như em nghĩ đâu”. Chị đổi giọng có phần gắt gỏng. “Mày không giúp thì thôi, việc quái gì cứ vặn vẹo”. Tôi chán ngán, đứng dậy. “Thôi không phải dỗi. Chị nói Vinh gửi em lý lịch. Nếu sếp em đồng ý thì em sẽ nhắn chị hẹn Vinh đến gặp”. Chị Tâm cũng đứng dậy, không quên dặn: “Đừng nói với ai nhé”. *** Ở tòa báo, phóng viên các mảng cũng đã đủ nhưng người chuyên môn sâu thì không nhiều. Vì thế mà việc nhận một người có hồ sơ như Vinh có vẻ thuận lợi. Trước mắt thì phải có một cuộc tiếp xúc đã. Nhưng trừ một lần chị Tâm đưa máy cho Vinh nói chuyện với tôi thì tôi chưa hề nhận được thêm một cú điện thoại nào nữa từ cậu ta. Thậm chí đến bản lý lịch cũng do chị Tâm chuyển qua. Chiều ngày hẹn, đã đến giờ mà vẫn chưa thấy Vinh đâu. Tôi phải kiếm cớ xuống cổng đón khách để khỏi phải bẽ bàng nhìn sếp. Tôi sốt ruột gọi Vinh nhưng lần nào cũng không thấy trả lời. Định nhắn tin thì có điện thoại của chị Tâm: “Vinh đến chưa? Chưa hả. Để chị gọi nhé”. Sau mười phút căng ra như dây đàn với cơn bực dọc của sếp và nỗi hận chỉ chực bùng nổ của tôi, chị Tâm xuất hiện cùng một người đàn ông, dĩ nhiên là Vinh. Trái với sự hối hả của chị, Vinh không có vẻ gì bận tâm đến việc đến muộn. Từ đằng cổng vào đã thấy chị vẫy vẫy tay rối rít, nửa muốn chạy tọt vào sảnh, nửa muốn đợi Vinh đang tìm chỗ đỗ xe máy. Vinh có thể được coi là một người đẹp trai với khuôn mặt vuông vắn và cặp kính cận. Trái với hình dung qua mô tả của chị Tâm, quần áo và giày của Vinh toát lên sự kỹ tính. Tuy không cao lớn nhưng dáng dấp của Vinh khá đẹp và từ tốn. Lưng rất thẳng, mặt lạnh lạnh. Một chút hơi kiểu cách có lẽ ở hoàn cảnh khác sẽ gây khó chịu. Tôi đã tưởng Vinh là một kiểu bê tha, khú khoắm kia. Thảo nào chị Tâm có cảm tình đến thế. Chị mặc cái váy hoa hơi có phần rực rỡ, cộng thêm sự nồng nhiệt của chị hơi lạc lõng. Sự có mặt của chị Tâm cũng hơi khó giải thích. Nhưng tôi cũng kệ, chỉ nói với sếp: “Chị Tâm là người giới thiệu Vinh cho em”. Thế là buổi nói chuyện có cả bốn người. Vô hình trung cân đối thành hai phe: phe tuyển dụng và phe xin việc. Nhưng cảm tưởng như người đi xin việc lại chính là chị Tâm, nếu nhìn vào sự vồ vập của chị. Chị còn kín đáo giở cuốn sổ tay nhỏ có bìa màu tím oải hương để ghi chép. Sếp nhanh chóng điểm các nội dung chính. “Thu nhập thì theo quy định, em phải qua một năm thử việc. Ngoài lương theo hệ số chuyển đổi thì em sẽ có nhuận bút theo bài”. “Nghĩa là ngần nào ạ?” - Vinh nhấc cặp kính lên, xoa chỗ gọng tì vào cái sống mũi cao. “Cụ thể thì phòng hành chính sẽ gửi thông tin cho em. Nhưng như Toàn đây cũng phải thử việc một năm, lương khoảng ba triệu rưỡi”. Sếp quay sang hỏi tôi: “Một tháng viết cũng phải được chừng ấy tiền nhuận bút nhỉ?”. Không biết vô tình hay cố ý, Vinh bật ra tiếng cười khẩy. Chừng như thấy tình thế rơi vào chiều hướng xấu, chị Tâm vội cất lời: “Nhưng em thấy bây giờ Toàn cũng khá ổn đấy chứ?”. Chị hơi huých tay vào người Vinh, nụ cười héo hắt hướng về phía sếp và tôi. Máu dồn lên mặt, tai tôi chắc đỏ bừng. Sếp tôi vẫn nói giọng đều đều: “Em thấy thế nào? Công việc tuy lương không cao so với làm dự án nhưng cũng hấp dẫn đấy. Cứ cân nhắc nhé”. Lúc mọi người bắt tay chào ra về, mặt sếp phảng phất nụ cười ẩn ý. Ra đến cổng, tôi định quay vào thì chị Tâm gọi giật lại: “Ra ngoài quán một lát đi”. Vinh không nói gì, bình thản cài dây mũ bảo hiểm. Trong ánh nắng gắt, những vệt màu sặc sỡ hắt lên khuôn mặt chị Tâm làm mặt chị như đỏ bừng lên. Hàng lông mi giả sẫm đen của chị rung rung. Hai tay chị bóp chặt cái thành mũ. Rõ ràng là chị đang cố gắng bình tĩnh. Tôi thở dài: “Ra quán đằng ngã tư nhé”. “Vinh uống gì?” - chị Tâm xưng hô với Vinh bằng tên. Vinh không nói gì, cầm menu lên xem. “Cà phê hay trà?”. “Không. Uống vào khó ngủ lắm”. Tôi chọn cà phê nâu đá. Chị Tâm có ý chờ Vinh. “Hay sữa chua dẻo đi, món này hay đấy”. “Sữa chua toàn cho bột dẻo vào, độc”. Chị cười buồn: “Khiếp. Khó tính như người Anh”. Chỉ có tôi cười đáp câu pha trò của chị. Không khí lại chùng xuống. Chị Tâm rút thỏi son ra quệt. Cô phục vụ sốt ruột, định quay đi bàn khác thì Vinh hạ menu xuống: “Em có trà loãng hay nước vối không. Nếu không có thì cho cốc nước lọc thôi”. Chị Tâm cất son vào túi. “Cho chị sữa chua thạch. Ít đá”. Tôi nhìn chị Tâm, chờ đợi câu chuyện bắt đầu thế nào. Nhưng Vinh là người lên tiếng trước. “Tôi có đọc báo của cậu rồi. Nói chung cũng toàn chạy tin nội chính thôi, chứ ít bài nghiên cứu sâu. Nếu ngồi viết bài phân tích thì tôi làm được chứ còn chạy đi lấy tin thì tôi không thích lắm”. “Thì Vinh có thể đề xuất với trưởng ban biên tập mà. Mở ra chuyên mục mới thì quá dễ, chỉ thiếu người viết thôi. Mà Vinh có chuyên môn...”. Vinh uể oải cắt lời: “Lương có ba triệu rưỡi, cộng các thứ như ông sếp cậu nói vào thì chưa được mười triệu. Không bằng nửa lương công việc trước đây của tôi”. Tôi gần như muốn quăng cái cốc vào mặt gã. Nhưng chị Tâm đã đá vào chân tôi dưới gầm bàn. Chị vẫn im lặng, nhìn tôi cầu khẩn. Tôi nhấp ngụm cà phê rồi cố gắng nói thật rành rọt: “Ừ, đổi công việc dĩ nhiên là không dễ. Sếp mình nói rồi, Vinh cứ xem xét rồi báo lại. Chưa phải vội”. “Không cần mặc cả đâu. Việc này không hợp với tôi. Tôi xin phép về trước”. Vinh thản nhiên đứng dậy. Phải mất vài giây chị Tâm mới nhận thức được tình hình. “Vinh!”. Chị vụt đứng dậy, định chạy theo nhưng tôi giữ tay chị lại. Chị giật mình ngoảnh nhìn tôi. Cái nhìn thất thần qua hàng mi giả ánh nhũ. Tôi lắc đầu. Chị gỡ tay tôi ra, ngồi xuống. “Thôi chị ạ. Người ta không muốn thì mình cố làm gì”. Chị run run, giơ tay như tìm gì. “Em có điếu thuốc nào không?”. Tôi không hút nên chị gọi phục vụ mang cho bao Marlboro Light. Tôi kiên nhẫn đợi chị rít vài hơi thuốc. Chị không phải người hay hút nên bị ho ngay. “Chị xấu hổ quá. Nó không cảm ơn sếp em, cũng không thèm mở mồm ra cảm ơn em lấy một lời. Cứ như bố người ta. Nó có biết đâu là chị chạy long tóc gáy bao lâu nay”. Chị lấy ngón tay khẽ chấm chấm những giọt nước mắt ngân ngấn đang làm hoen màu chì kẻ mắt ra. “Ở nhà chị vẫn ổn chứ?”. Chị gật gật đầu. “Ổn quá đâm ra cũng nhạt. Vợ chồng bây giờ coi như là bạn”. Tất nhiên vợ chồng chị Tâm khi có mặt ở những đám giỗ hay chúc tết nhà tôi thì lúc nào cũng ổn như bất kỳ một cặp hạnh phúc nào ở thành phố này. “Chồng chị có biết gì không?”. “Làm sao biết được. Đụt lắm. Chán lắm”. “Chị cứ chủ quan. Em còn biết thừa chị có bồ, huống hồ anh ấy chung một nhà”. “...”. Tôi không biết nói gì thêm. Hai người khoanh tay ngồi thừ nhìn vơ vẩn. Tôi rút điện thoại ra xem có tin gì không. Bỗng chị Tâm bật cười chua chát: “Em có biết không. Có lần chị cầm điện thoại của nó. Em có biết số của vợ nó ghi là gì không? Vợ yêu. Vợ yêu! Yêu cái nỗi gì, tôi chết mất”. Thế là câu chuyện của chị tôi đã nắm được phần nào. Mặc dù tôi còn chưa biết số tiền chị nợ mọi người có liên quan gì đến Vinh không, nhưng tôi đoan chắc chị đã tận tụy với mối tình lệch tuổi của mình hơn cả mức độ một người tình. Có khi chuyện hôm nay là cái kết chóng vánh mà hợp lý cho cuộc tình không may này. *** Mười một rưỡi đêm, tôi chuẩn bị đi ngủ thì có tin nhắn của chị Tâm: “Chị đã nhắn tin chia tay với Vinh rồi”. Trời ạ, chia tay thì cứ âm thầm mà tan chứ còn nhắn nhe gì nữa. Một tin nhắn nữa: “Vinh nói muốn gặp chị ngay bây giờ để chia tay thật sự”. Tôi bấm số gọi chị. “Em cấm chị đi đấy. Chị có còn tỉnh táo không hả?”. “Nhưng chị hẹn rồi. Mười lăm phút nữa ở quán Dragonfly”. “Chị có điên không!!!”. “Nhưng chị không thể chịu nổi. Nó vừa đồng ý chia tay với chị mà đã đi bar rồi. Nó coi thường chị!”. Chị khóc tu tu trong điện thoại. Không hiểu chị đang ở đâu nữa vì nghe có tiếng còi xe vọng vào. Tôi nhẹ giọng khuyên nhủ: “Thôi chị ạ, hơn thua gì nữa. Mình thương thân mình, tôn trọng bản thân thì kệ người ta đi. Chị nghe em, về uống hai viên an thần rồi lên giường ngủ. Ngày mai nói lý cũng chưa muộn. Giờ chị lao đến thì nó càng có lý do để nghĩ là nó thắng cuộc”. “Ừ... ừ... cảm ơn em”. “Có cần em đưa về không? Về muộn thế ở nhà có tiện không?”. “Không, chị tự về được”. ... Giấc ngủ của tôi bị đánh thức bởi tiếng rung rì rì của điện thoại. Số chị Tâm. Hai giờ sáng. “Em ơi, nó... nó... tát chị... Nó bảo chị là đồ đĩ già háo sắc... Em ơi, chị đau lòng quá... Chị đau quá”. Tiếng nức nở lẫn trong tiếng nhạc huyên náo vẳng lại. Tôi hét lên: “Chị đang ở đâu? Vẫn quán đấy hay đâu? Để em qua!”. Khi tôi phóng xe đến nơi, quán đã đóng cửa. Chỉ còn một vài đám thanh niên ăn mặc bóng bẩy tản mát đi về. Chị Tâm đi đâu rồi không biết? Tôi gọi cho chị không thấy trả lời. Giờ này gọi về nhà chị cũng không biết lấy lý do gì để giải thích với chồng con chị. Tôi cũng không thể hỏi ai giữa đêm khuya này. Nhưng tôi vẫn tin là chị không quẫn trí đến mức bỏ hai đứa con mà tự tử. Tôi đánh liều bấm số nhà chị, trong đầu phác nhanh một kịch bản. Tôi vờ như mình bị hỏng xe ở đường cao tốc và gọi điện hỏi chồng chị Tâm xem gọi số cứu hộ nào. Tôi phải lắng nghe sự chỉ dẫn nhiệt tình của ông anh rể họ để sau đấy biết được là vợ anh vẫn ở nhà. “Chị Tâm vẫn khỏe chứ anh?”. “Vẫn, trâu bò lắm. Đang ngủ ở phòng với thằng cu bé. Có cần gọi dậy không? Không hả. Thế mai qua nhà anh chị chơi. Lâu lắm mày không đến đấy nhé. Giờ về nhà cẩn thận nhé”. Tôi đi về, trong đầu hình dung ra cảnh chị lầm lũi trong đêm tối về đến cổng, đứng tựa tường hít hơi sâu, khẽ khàng hết mức mở và đóng cửa rồi vào giường nằm bên cạnh đứa con, vờ như không có gì xảy ra. Hay đã có gì xảy ra mà tôi còn chưa biết. Nhưng tôi biết chuyện này rồi sẽ qua. Như sữa chua dẻo sẽ chảy loãng ra sau vài phút. Tags: Truyện ngắnSáng tác
Bầu cử Mỹ: Cử tri Mỹ bắt đầu đến phòng phiếu DUY LINH 05/11/2024 Chiều tối 5-11 (giờ Việt Nam), các điểm bỏ phiếu tại hàng loạt bang miền đông Mỹ đã mở cửa để các cử tri bầu người lèo lái nước Mỹ trong 4 năm tới.
Quốc lộ 51 bỗng nhiên 'vô chủ': Đề nghị Bộ Tài chính xác lập quyền sở hữu toàn dân ĐỨC PHÚ 05/11/2024 Bộ Giao thông vận tải đề nghị Bộ Tài chính sớm xác lập quyền sở hữu toàn dân đối với dự án BOT quốc lộ 51.
Chủ tịch Mỹ Châu Pharmacy và ca sĩ Quốc Kháng bị bắt vì 'chạy án' ĐAN THUẦN 05/11/2024 Bà Lê Thị Mỹ Châu (chủ tịch HĐQT Công ty Pharmacy Group) bị bắt tạm giam, vì móc nối với ca sĩ Quốc Kháng để 'chạy án' cho một bị can đang bị Công an TP.HCM tạm giam.
Cứu học sinh đang chới với giữa nước lũ, người đàn ông bị lũ cuốn mất tích QUỐC NAM 05/11/2024 Người đàn ông tại Quảng Bình bị lũ cuốn mất tích khi lao xuống nước lũ cứu một học sinh đang chới với.