Dàn diễn viên da màu ít tên tuổi làm nên thành công lớn cho Moonlight |
Không những thế, nó còn giành được nhiều đề cử Oscar năm nay, trong đó có những đề cử quan trọng nhất như phim, kịch bản, đạo diễn và diễn viên xuất sắc? Câu trả lời không mới, nhưng chưa bao giờ cũ trong thế giới sáng tạo nghệ thuật: nếu bạn có một câu chuyện đầy sức mạnh, một câu chuyện khiến khán giả phải lắng nghe bằng trái tim, thì bạn vẫn có nhiều cơ hội lớn ở Hollywood!
Ánh sáng từ bóng tối
Moonlight mới chỉ là bộ phim thứ hai của đạo diễn Barry Jenkins (37 tuổi), một nhà làm phim da màu phải mất tới bốn năm để đưa câu chuyện đầy màu sắc cá nhân lên màn ảnh. Moonlight, nếu tiếp cận ở bề mặt, không có gì đặc biệt với câu chuyện gồm ba chương đời của một thanh niên đồng tính da màu.
Bộ phim chia ra làm ba phần rõ rệt, tương ứng với từng đoạn đời của Chiron. Lúc còn là một đứa trẻ, cậu ta bị cô lập, bị đánh đập ở trường và về nhà phải đối mặt với một bà mẹ nghiện ngập. Cả hai sống ở một khu phố ngoại ô nghèo nàn của thành phố Miami. Dù phải đối mặt với một thế giới đầy tổn thương như thế, Chiron may mắn gặp được Juan - một người cha tinh thần yêu thương Chiron hết lòng, dù anh ta là một tay buôn ma túy vặt. Cậu bé cũng có được tình bạn với Kevin - một đứa nhóc da đen trong trường luôn khuyến khích Chiron tự bảo vệ mình. Khi Chiron ở tuổi thiếu niên, thế giới tinh thần của cậu ta thậm chí còn gãy vỡ và mất phương hướng hơn khi người mẹ ngày càng nghiện ngập, người cha đỡ đầu qua đời và cậu vẫn tiếp tục là nạn nhân của bạo hành ở trường học, dẫn đến một hành động bột phát làm thay đổi cuộc đời của Chiron mãi mãi. Ở giai đoạn trưởng thành của một người đàn ông, Chiron trở thành một tay buôn ma túy lẻ như hình mẫu người cha tinh thần của mình, như một vòng tròn lặp lại của những kẻ da màu nghèo khổ lớn lên ở hè phố và luôn bị bạo hành tinh thần...
Ba câu chuyện của ba đoạn đời, được thể hiện bởi ba diễn viên da đen vô danh, được đan kết thành một tấm thảm lớn trong quá trình trưởng thành của một người đàn ông. Moonlight không quá đặc biệt, không thách đố người xem, không cố tình để tạo ra bi kịch, nó giản dị phơi bày những cuộc đấu tranh và sự khó khăn của một đứa trẻ, những tổn thương và mất mát để trưởng thành, những đau đớn và vật lộn để tồn tại và khám phá bản năng của mình. Nhưng đồng thời nó cũng mang đến những khoảnh khắc rất đẹp của cuộc sống, sự nhân ái vẫn nằm ở đâu đó và tình yêu cũng nằm ở đâu đó, chờ đợi một khoảnh khắc để được đánh thức.
Vẻ đẹp thuần khiết của điện ảnh
Bộ phim mang màu sắc cá nhân của một con người, nhưng cũng rất đại đồng và phổ quát, bởi gần như ai trong quá trình trưởng thành cũng tìm thấy sự đồng cảm với những vấn đề và xúc cảm mà Chiron phải đối mặt. Điều đặc biệt hơn nữa khiến bộ phim trở thành một tác phẩm được ca ngợi là chất thơ và vẻ đẹp của cuộc sống được Barry Jenkins (biên kịch và đạo diễn) chuyển tải tinh tế, chạm được vào người xem không chỉ bằng mắt mà bằng cả xúc giác. Với phong cách làm phim trực quan, Jenkins đã mang đến cho bộ phim của mình một góc nhìn cá nhân mạnh mẽ, như câu chuyện đời của chính mình.
Bản thân Jenkins cũng thừa nhận bộ phim có rất nhiều điểm tương đồng với cuộc đời của anh ở thời niên thiếu và trưởng thành. Góc máy linh hoạt, đặc biệt ấn tượng với những cú cận cảnh đặc tả đôi mắt. Đôi mắt không phương hướng và tổn thương của Chiron ở cả ba đoạn đời khác nhau đem đến sự ám ảnh về những xáo trộn nội tâm của nhân vật, như câu thoại thắt lòng mà cậu nói với Kevin: “Tôi khóc nhiều đến nỗi có lúc tôi nghĩ mình sẽ biến thành giọt nước”.
Barry Jenkins cũng mang đến cho Moonlight những màu sắc vừa tương phản với những sắc độ nóng vừa tạo ra nhiều cảnh mờ ảo, dịu nhẹ, kỹ thuật máy cầm tay được sử dụng có tiết chế, tạo ra nhiều góc máy ấn tượng như cảnh cậu bé Chiron dưới ánh trăng mờ trên bờ biển. Hình ảnh này như điểm nhấn của bộ phim, như câu nói của Juan (với diễn xuất tuyệt vời của Mahershala Ali, chỉ xuất hiện trong vài phân đoạn nhưng được đề cử Oscar nam diễn viên phụ) với Chiron của thời niên thiếu: “Dưới ánh trăng, những đứa bé da đen biến thành màu xanh” hay: “Ở những thời điểm quyết định, cháu phải quyết định cháu là ai và trở thành một con người như thế nào. Đừng để ai quyết định điều đó thay cháu”.
Sức mạnh của Moonlight còn đến từ một kịch bản tưởng truyền thống nhưng đầy sáng tạo và quan trọng nhất là cảm xúc mà nó để lại. “Trust your heart, not your head” (Hãy tin vào trái tim chứ không phải cái đầu của bạn) là thông điệp mà Barry Jenkins truyền tải đến người xem và bộ phim đã làm được như thế. Như nhận định của nhiều nhà phê bình, Moonlight là một bộ phim quan trọng, một “bộ phim của thập kỷ”. Một bộ phim khiến người ta tin vào vẻ đẹp thuần khiết của điện ảnh giữa thời đại của những siêu phẩm bom tấn vô hồn.
Đóng phim 3 ngày vẫn được đề cử Oscar Đó là trường hợp đặc biệt của nữ diễn viên da màu người Anh Naomie Harris. Khi nhận được lời mời của đạo diễn Barry Jenkins, cô đang bận quay tập phim mới của James Bond có tên Spectre, nhưng vì thích vai diễn trong Moonlight nên Naomie quyết định nhận lời. Naomie chỉ có ba ngày quay cho bộ phim kinh phí thấp này và đạo diễn tận dụng hết công suất trong ba ngày Naomie có mặt ở trường quay để hoàn thiện vai diễn của cô - người mẹ nghiện ngập ma túy dù rất yêu thương đứa con của mình. Naomie xuất hiện không nhiều, nhưng có mặt gần như xuyên suốt bộ phim ở những phân cảnh quan trọng. Và thật khó hình dung được những phân cảnh tâm lý nặng nề đó chỉ được quay trong khoảng thời gian ngắn. Vai diễn ấn tượng này giúp Naomie Harris lần đầu tiên được đề cử Oscar cho nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất. |
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận