​Lương tâm hay lương tháng tao cũng cóc cần

NGUYÊN TRÍ 15/07/2015 23:07 GMT+7

Tên của nàng là Thúy, tuổi con mèo. Đặc biệt yêu màu đen. Từ áo quần giày dép mũ nón bao tay tuốt tuồn tuột một màu huyền hoặc. Giang hồ gọi Hắc Thúy Miêu.

Minh họa: Nguyễn Ngọc Thuần 

Thúy đẹp lắm. Đẹp từ tóc tai môi má đến dáng người và ăn nói cực kỳ duyên. Theo đuổi Thúy toàn con nhà danh gia vọng tộc. Vậy mà tiên sư bố cái ông tơ bà nguyệt, sư cha cái tình yêu vô bổ, nàng lại say đắm một anh đã không đẹp thì chớ còn làm việc trong trại hòm Ngũ Hành với chức năng thợ mộc. Giang hồ nghe qua mà tiếc hùi hụi.

Chả hiểu thằng thợ mộc kia có ngón chi mà đạp đổ được một nhan sắc tầm cỡ thành trì. Bố mẹ anh chị em nhà nàng cực lực phản đối. Chả nói chả rằng, Hắc Thúy Miêu cuốn áo cuốn quần đến trại hòm anh làm việc ở luôn mới gọi là tình yêu đích thực. Anh khố rách đến độ nhà chỉ là cái cấp bốn không tô kề bên trại hòm. Thêm một lần thiên hạ chửi sư bố cái tình yêu.

Ai cũng tưởng - nhất là gia đình Thúy - đời cô xem như thúi hẻo và bao nhiêu hi vọng về một nhan sắc có thể kéo cái gia đình nghèo tú mú tù mù ra khỏi kiếp khoai lang củ mì đã kết thúc. Có ai ngờ chỉ sau một năm cô Thúy xinh đẹp đập cái nhà cấp bốn không tô của chồng để lên một căn bề thế không kém ai trên ta bà hẻm nhỏ.

Gia đình ruột của cô cũng hưởng sái cực ngon lành. Anh em trai nhà Hắc Thúy Miêu gọi Lãm - chồng Thúy - là sư phụ trong nghề cưa đục bào xẻ. Họ tham gia thi công làm hòm và ai cũng có chân trong ban đạo tì của trại. Đại khái là nếu có đám tang thì họ cùng nhau o í e đờn ca sáo thổi, không đám thì nhào vô đóng hòm. Không có rể làm thuê của trại hòm thì dễ chi nhà cô thoát đói.

Cũng tình thiệt mà nói không có cô Thúy e là trại hòm Ngũ Hành bán xới mà kiếm nghiệp khác làm ăn. Chả là ông bà chủ Ngũ Hành tranh không lại đồng nghiệp. Bên trại Bát Quái những ba xe rồng ngày nào cũng đưa ra nghĩa địa hai ba nhân mạng về đất mẹ. Thân nhân người chết không phải thích Bát Quái ở chỗ đạo tì chơi nhạc lả lướt, thầy tụng ê a rất mê ly âm phủ, hay hòm hiếc ở Bát Quái tốt hơn Ngũ Hành.

Ở xứ sở nầy rừng đâu có mà ra gỗ quý, tựu trung cũng chỉ ba cây bạch đàn hoặc tràm bông vàng là hết phép. Gỗ lạt thì xẻ ra mặt hai mươi là lớn, muốn năm mươi thì thợ mộc ra tay. Cái hòm nào cũng nhờ sự bóng loáng của vecni để lừa nhân thế. Tất cả đều bằng nhau mà Bát Quái làm ăn được hơn Ngũ Hành là nhờ vào kiểu làm ăn đầu trâu mặt ngựa.

Có trong nghiệp nầy mới biết nghe, lơ mơ là bó tay chấm com. Bất kỳ một cái chết nào từ chết đường chết chợ chết xe cán chết bệnh vân vân và vân vân, miễn cái chết ấy có thân nhân là không lọt khỏi tay Bát Quái. Người của Bát Quái đến ngay chỗ người chết và xem như cái chết ấy phải nằm trong hòm của họ. Thân nhân người chết phải nhất nhất nghe theo bọn ôn dịch nầy, không nghe nó quậy cho người sống điêu đứng luôn. Chúng còn dám mò đến tận nhà xác để giành nữa đó.

Kỳ đó một người quen với Ngũ Hành có người thân bị chết ở bệnh viện. Ngũ Hành nói chỉ cần đưa cái xác về là Ngũ Hành kính tặng một cổ áo. Vậy mà cũng không được với Bát Quái. Người của quái nói rằng có cho thì quy ra tiền mà cho, còn cái xác nầy là của họ. Nghe mà tức ói mật ói gan. Nhưng ở cái thời quỷ lộng hành, ma quái lên làm cha, dân lương thiện phải im mẹ cho rồi. Kiện cáo lôi thôi đang đêm nó cho một cây vô đầu, chết chả nói làm chi, lỡ man man ai chịu?

Mà với chính quyền thì có đơn kiện mới thụ lý, không nói thì ai biết đâu mà lần? Vậy nên Bát Quái ngày một lớn mạnh. Nghe đâu trong cái mớ chuyên đi lùng người chết để báo cho Bát Quái kiếm tiền xài vặt có thằng ghiền xì ke bị nhiễm hát có ết. Lơ mơ nó cho một mũi kim thì đời mình đi đứt. Thôi chết thì phải chôn, mà ai chôn thì cũng vậy.

Vậy mà tất cả xếp giáo trước Hắc Thúy Miêu thì quả là thần khấp quỷ khấp. Cứ Bát Quái làm sao thì chị Thúy làm vậy, có điều chị ra tay mạnh hơn. Với đôi mắt tinh đời và trí lự hơn người, nhìn qua Thúy biết bọn Bát Quái là một lũ bá đạo. Một cái hòm thành phẩm năm triệu là hết phép, vậy mà chúng tính hai chục chưa kể đạo tì, thầy tụng và xe rồng đưa đón. Hai mươi triệu là loại hàng chót bẹt dành cho nhà nghèo, còn dân có của thì ba chục triệu đi lên. Lời quá xá nên bất kỳ ai phôn cho Bát Quái một cái chết ở bất kỳ đâu là kẻ đó có trăm ngàn xài chơi đỡ buồn. Sau đó có ba anh thứ thiệt xì kè phi phân khối lớn đến canh cái xác. Đến nước đó thì ông cố nội ai dám vô tranh. Cả người nhà cũng chịu sầu.

Nhưng chị Thúy bản lĩnh lắm. Vì yêu chị dám bỏ cha bỏ mẹ bỏ anh em cuốn gói theo tình thì vừa chi? Chị suy tư và chờ cơ hội. Và cơ hội đến. Hôm đó một bà dì trong xóm ra đi ở bệnh viện. Nhà cũng hẻo nên họ sợ Bát Quái chặt đẹp. Hắc Thúy Miêu liền thân chinh đi đem xác về, tất nhiên bọn Bát Quái đã có mặt tại nhà xác. Chỉ cần người nhà đến là chúng sẽ thực thi nhiệm vụ. Nhìn Thúy Miêu đẹp, cằm chẻ môi trái tim má lúm đồng tiền thì ai cũng tin em hiền như ma sơ. Tóc dài ngang vai nữa mới càng nên thơ. Một thằng ghẹo:

- Em đẹp quá em gái.

- Em cái bà nội mày. Cà chớn tao cho ăn guốc vô đầu bây giờ.

Văng tục liền:

- Cái con này... hỗn mậy?

Trên tay Hắc Thúy Miêu xuất hiện chiếc guốc gót nhọn và gõ một cái cốc vô đầu thằng du côn. Mô Phật, nói láo cho bà bắn, máu xịt có vòi chứ chảy thì còn nhẹ lắm. Chị cầm chiếc guốc ngạo nghễ nhìn hai thằng còn lại:

- Người chết là bà con của tao, thằng nào dám lấy xác tao cho thằng đó ăn dao.

Ngay lập tức tay chị lo le thêm lưỡi dao Thái.

- Mày không yên với tao đâu - một trong hai thằng dọa - Tao sẽ đến nhà mày xin miếng thịt làm mồi nhậu. Tao ăn luôn thịt người đó con đĩ.

- Khỏi. Tao đi với mày ngay bây giờ.

Sau đó chị lịnh cho người nhà vô nhận xác. Còn chị phi chiếc 78 cà là mèng đến trạm xăng mua một bình hai lít. Mười phút sau chị có mặt tại trại hòm Bát Quái:

- Ông Quới bà Bát đâu ra nói chuyện tí coi.

Thì ra chủ trại nầy chồng tên Quới vợ tên Bát nên ra Bát Quái chứ chẳng tàu phù chi:

- Có chuyện gì không cô?

- Thằng lính ông đòi làm thịt tôi thì chớ, còn gọi tôi là con đĩ. Ông không biểu nó xin lỗi tôi đốt cái trại của ông ngay hôm nay. Con này nói là làm. Cùng lắm tù chục năm về tội đốt nhà là cùng. Sau tù là cả ba họ nhà ông tui cũng trảm.

Chủ trại xuống nước. Đời có câu tránh voi chả xấu mặt nào, cương lên nó quê độ đốt thiệt là chết ông bà cố tổ mình luôn:

- Thôi thì cô cho tôi xin lỗi...

- Ông đáng cha tôi, có lỗi gì mà xin? Thằng kêu tôi là đĩ phải xin lỗi.

Bị lâm thế triệt buộc, giang hồ trại hòm phải cúi mặt. Nhận xin lỗi xong chị phán:

- Bắt đầu từ bữa nay thấy mặt tao là tụi mày biến gấp. Cà chớn có thứ thiệt xử tụi mày.

Lần đầu tiên giang hồ tuy vặt nhưng mặt cũng có máu gặp một nữ lưu không biết chết là chi, chúng vờ hèn cho qua chuyện. Âm mưu sẽ cho chị biết tay khi có cơ hội, nhưng chị luận việc nhanh như thần, kết thân ngay với một thằng từng vào tù về tội chém người. Thằng này tự nguyện làm vệ sĩ không lương cho chị. Lý do nó là đệ tử ruột của anh chồng thợ mộc.

Thì ra chồng chị cũng một thứ thiên lôi đả không chết. Dưới trướng thằng đệ nầy có mười ôn dịch dạng xem trời chỉ một phần tư hạt tiêu. Chúng nói với chị rằng thích xử ai cứ nói. Chiêu thức nầy làm rung động trại Bát Quái. Ông Quới phải đích thân đến gặp trại chủ Ngũ Hành thương lượng địa bàn hoạt động. Từ A đến M là của Bát Quái, từ N đến Z là của Ngũ Hành. Ông bà Ngũ kêu con vợ thằng thợ mộc lên nói chuyện phải quấy, bởi ông bà thật thà như đếm... lộn, nào có biết chi.

Hắc Thúy Miêu thi triển tinh thần vô độc bất trượng phu. Ông bà chủ Ngũ Hành giao cho chị toàn quyền định giá với khách hàng. Ông bà chỉ lấy như vậy, dôi ra Thúy hưởng. Chỉ hai năm sau ngày lấy chồng, Thúy chạy mẹc xê đì màu đen vi vu trên mọi nẻo đường. Cô qua mặt Bát Quái khoản quen biết lớn. Có một ông kia con bị đưa vô nhà xác lúc mười giờ đêm. Vì bị giết nên phải chờ pháp y đến khám nghiệm tử thi mới được đem xác về. Hắc Thúy Miêu phôn một cú. Uy đến độ mà hai giờ sáng pháp y tỉnh phải đánh xe vào. Xong việc ông kia phải è cổ ra trả riêng cái hòm cho con là hai chục triệu, ba cái nhạc nhẽo và tụng tiếc chục ngoài nữa. Ông cha bất hạnh và nghèo túng văng tục:

- Tao nói thiệt con quỷ cái nầy ác hơn cả Tào Thị, nó còn gấp hai lần bọn bên Bát Quái. Trời không dung nó đâu.

Nhưng làm chi có trời. Bằng chứng là chị Thúy cũng như cha má chị lên như diều. Tha nhân chửi đến đá còn chảy nước mắt, nếu có trời ổng đã phạt nặng chị rồi. Đó mới là phần của hàng họ hòm hiếc, vụ làm mả chị kiếm cũng bộn. Con ai đó bị xe đụng chết, sau khi nằm yên dưới đất chị môi giới luôn vụ mả, từ hoa cương đến gạch men. Mấy thằng làm dịch vụ nầy muốn có đơn hàng phải nhờ chị. Chao ơi khi thời vịn tiền sao mà vô như nước. Hắc Thúy Miêu như một bà hoàng xứ cà ri cay vậy. Lòng tham của con người quả vô độ. Không cái chi trong chết chóc Thúy không ra tay. Giàu nghèo sang hèn chị không cần biết, vì trước cái chết mọi người đều bình đẳng. Có thật là vậy không?

Chắc là không, vì những người giàu va vô tay chị thì còn cho qua chứ nghèo thì hận lắm. Vì nghèo nên thấp cổ bé họng, kêu đâu cũng không đến. Kêu còn bị nó cho ăn cù loi nữa kìa. Nên tức thì tức vậy chứ dám làm chi. Và Thúy khoái nhất ăn của bọn nghèo. Nghèo luôn sợ quyền lực của chính phái lẫn tà đạo. Mấy thằng có tí chữ nghĩa còn dám cãi chính phái chứ sợ tà đạo hơn cọp. Nói bi nhiêu chúng chi bí nhiêu. Bọn giàu thì luôn đi chơi với quan quyền. Ăn của chúng đâu có ngon, chúng méc với anh hai anh ba chi đó thì mình cũng mệt. Nên chi Hắc Thúy Miêu nghe nói thằng tàn hoặc con tạ con nhà ông khố rách kia hay bà áo ôm nọ là chị có mặt trên từng cây số liền.

Vậy mà một hôm kia Hắc Thúy Miêu ngoảnh mặt với một cái chết vì giao thông.

Bên Bát Quái cũng vậy.

***

Người chết ở khu nghĩa địa. Nghèo đến hẻo luôn. Với người khác thì Hắc Thúy Miêu không bỏ qua. Nhưng dân nghĩa địa rành sáu câu và ba mươi hai bản nhỏ giá cả từ hàng họ đến tụng tiếc nên nuốt của chúng không vô. Mà đã ăn không vô thì giao cho hội bảo thọ của xã muốn làm chi thì làm. Những cái chết bị xe tông phải hay trái không cần biết, nhà xe phải lo chôn cất cho mồ yên mả đẹp mới mong bên bị nạn làm cho cái bãi nại mà bớt được chút đỉnh trước tòa. Mấy vụ nầy chủ trại hòm muốn hét giá bao nhiêu cũng qua.

Khốn thay cho kẻ thọ nạn. Nửa đêm đi nhậu băng qua đường xe tông một phát nó chạy luôn. Chả có ai chứng kiến để biết là hai hay bốn bánh nữa mới là bí mật. Thân nhân người bị nạn khóc hết nước mắt đành lôi về lo hậu sự. Hội bảo thọ cho cái hàng cây da sơn màu đỏ. Trụ trì Bảo Long Cổ Tự cùng tăng ni đến tụng từ thiện cho hương hồn người chết về tây phương Phật. Nói cho ngay cả hai Ngũ hành và Bát Quái cũng cho người đến thắp nén hương và cúng mỗi bên một phong bao một trăm ngàn.

Thiên hạ lắc đầu cho cái vô cảm của con người.

Ngày thứ tư sau lễ mở cửa mả. Cả nhà người chết chả biết moi đâu ra tiền để làm cái lễ thất nhật cho vong linh người chết đỡ tủi thì đùng một cái như sấm động. Người thân kẻ gây tai nạn mò đến xóm nghĩa địa và hỏi thăm nhà người chết.

Mẹ của tài xế kể rằng tông xong anh ta bỏ chạy luôn. Và vô cùng mừng rỡ khi chả ai biết gì về cú đâm xe định mệnh ấy. Nhưng khốn thay suốt cả ba hôm nay anh ta bất an. Gia đình và bè bạn nói kiểu gì cũng không nguôi nỗi ám ảnh và tiếng động của xe khi va vô người. Cái xác của kẻ bị nạn phủ ngập tâm hồn khiến anh ta không ngủ được. Sáng nay tài xế quyết định ra đầu thú và yêu cầu gia đình đến để giải quyết hậu hoạn.

Nhưng có cái gì đâu mà giải quyết. Hàng họ thì của cho. Đám thì ba cái bánh ngọt vài can rượu đế chả đáng là bao. Thân nhân người gây tai nạn ngỏ ý muốn xây một ngôi mộ có mái vòm yên ủi người chết để người gây tai nạn bớt cắn rứt lương tâm.

Bầy em của Hắc Thúy Miêu đánh hơi ra vị tiền liền thoại cho chị.

Hắc Thúy Miêu chốt giá một ngôi mộ đá hoa cương có mái vòm là năm mươi triệu.

Ta bà nói thẳng:

- Bà sống có lương tâm chút coi bà Thúy.

Hắc Thúy Miêu hát một câu trong tuồng cải lương:

- Lương tâm hay lương tháng tao cũng cóc cần...

Bình luận Xem thêm
Bình luận (0)
Xem thêm bình luận