Al-Saadi Gaddafi là một trong những trường hợp kỳ lạ bậc nhất của bóng đá thế giới. Người đàn ông sinh năm 1973 tại thủ đô Tripoli (Libya) này bị nhận xét là vốn chẳng có tài cán gì ở môn bóng đá.
Nhưng anh lại có nhiều năm ăn tập ở các CLB có tiếng của Serie A, từng chạy cả trên thảm cỏ Camp Nou. Al-Saadi được Perugia, Udinese rồi Sampdoria - những CLB có tiếng của Serie A ký hợp đồng ở vị trí tiền đạo.
Điều gì đã khiến một chàng trai không có tài chơi bóng như Al-Saadi được chiêu mộ? Là nhờ ông bố nổi tiếng, cố tổng thống Libya - Muammar Gaddafi.
Al-Saadi là con trai thứ ba của nhà độc tài Muammar Gaddafi. Nhờ quyền và tiền của người bố, Al-Saadi ký hợp đồng với CLB Perugia vào năm 2003, đội bóng khi ấy còn chơi ở Seria A.
Việc Al-Saadi được Perugia ký hợp đồng cũng vô cùng ly kỳ. Anh này hâm mộ bóng đá và tự nhận mình có năng khiếu. Serie A là giải đấu Al-Saadi ưa thích. Thế là anh "vác bao tải tiền" sang Ý mua 7% cổ phần của Juventus, rồi tự tiến cử mình với cựu Chủ tịch Perugia, Luciano Gaucci.
Được ký hợp đồng với đội bóng có tên có tuổi, Al-Saadi liền bỏ tiền ra thuê các chuyên gia huấn luyện mình để trở thành ngôi sao. Trong số đó có cả huyền thoại bóng đá Diego Maradona và vận động viên chạy nước rút huyền thoại Ben Johnson.
Giới chuyên môn Ý há hốc mồm. Mời ai không mời, Al-Saadi lại mời hai "siêu quậy" của làng thể thao thế giới hỗ trợ và tư vấn. Cả Maradona và Johnson đều có tiền sử nghiện ngập. "Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng", trong một lần xét nghiệm, Al-Saadi dương tính với ma túy luôn.
Thế nhưng, uy thế là con trai của Gaddafi vẫn giúp anh có... 1 lần ra sân (từ băng ghế dự bị) ở Serie A trong màu áo Perugia.
Truyền thông Ý nhanh chóng trao cho Al-Saadi danh hiệu “Thùng rác Vàng” - danh hiệu trao cho các tân binh đá tệ nhất của năm.
Tất nhiên Gaddafi sao bỏ cuộc được. Anh đường đường đang là đội trưởng đội tuyển quốc gia Libya, đội trưởng CLB quê nhà kiêm chức chủ tịch LĐBĐ Libya. Sao mà anh bỏ cuộc nơi đất khách quê người thế được.
Mùa 2005/06, Al-Saadi sang Udinese thi đấu 8 phút. Năm sau anh đến Sampdoria nhưng chẳng được thi đấu phút nào.
Nhiều năm sau ngày nhà Gaddafi không còn nắm quyền lực tại Libya, một tuyển thủ quốc gia nước này mới nói sự thật "ai cũng biết" trên tờ FourFourTwo: “Nói thiệt nếu không có ông bố (Muammar Gaddafi), cậu ta mãi chỉ là thằng nhặt bóng ở Tripoli”.
Thực ra chuyện đó ai mà không biết. Nhưng với độ "chịu chơi" của mình, Al-Saadi cũng đã phần nào thực hiện được giấc mơ chơi bóng ở trời Âu.
Có giai thoại kể lại rằng những năm đầu của thế kỷ 21, khi các cầu thủ bóng đá nổi danh có thú vui chơi siêu xe, thì Al-Saadi đã thay chuyên cơ như... thay áo. Tầm con của Tổng thống nó phải khác!
Ngày không tập tành gì, Al-Saadi bay sang Paris chơi rồi sau đó lại bay ngược về Ý hội quân cùng đồng đội. Hứng lên, Al-Saadi thuê nguyên cả khách sạn và đuổi sạch khách ở đó.
Năm 2003, vì quá mê mẩn cảnh được chạy trên thảm cỏ Camp Nou, Al-Saadi đã chi tới 300.000 euro (số tiền lớn thời đó) chỉ để được ban lãnh đạo Barcelona cho phép anh đá một trận giao hữu. Barcelona đồng ý ngay.
Từng một thời lẫy lừng như thế, nhưng sau khi chính quyền của người cha Muammar Gaddafi sụp đổ, Al-Saadi lâm vào cảnh khốn đốn. Anh bị bắt giam rồi truy tố vì tội "giết người, tra tấn, lạm dụng quyền lực trong thời gian Muammar Gaddafi cầm quyền".
Trong số đó, nổi tiếng có vụ án Al-Saadi bị cáo buộc giết cựu cầu thủ Al-Ittihad và huấn luyện viên Bashir Al-Riyani.
Năm 2018, một tòa án Libya tuyên bố trắng án cho Al-Saadi trong vụ án kể trên. Theo nhiều nguồn tin địa phương, Al-Saadi hiện vẫn bị chính quyền Libya quản thúc.
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận