Chuyện cái kim xăng

ĐOÀN KHUYÊN 15/09/2017 01:09 GMT+7

Lâu lâu lại thấy mấy cái thống kê “đắng lòng” về người Sài Gòn, tỉ như 100 cô gái thì tới 98 cô có cái... thẹo phỏng pô xe; rồi là người Sài Gòn thì ít nhất một lần gặp phải thằng... cướp.

Minh họa: VIIP
Minh họa: VIIP

 

Mình ở Sài Gòn hai chục năm, đúng là trên chân có hai vết phỏng pô, gặp cướp ba lần, bị giật giỏ, điện thoại, dây chuyền đủ hết...

Nhưng với mình, mấy chuyện đó rất lẻ tẻ, vì còn có một thống kê quan trọng mà nhiều người cũng đã nói tới rằng sống ở Sài Gòn, chuyện tốt hay người tốt bạn gặp luôn gấp đôi, gấp ba, thậm chí gấp chục lần chuyện xấu.

Điều đó đã giữ chân mọi người ở lại Sài Gòn, rồi từ đó đem chuyện tốt mình làm nhân ra, nhân ra mãi.

Cái xe cà tàng của mình thường kiếm chuyện để mình gặp người tốt. Mình mua xe năm 2009 thay cho cái xe to uỳnh trước đây vì nó nhẹ, nhỏ và hợp với cái tay đang bị bác sĩ kê toa “rách màng khớp”.

Xe chạy 5 năm, mọi thứ đều còn tốt trừ kim xăng ngỏm củ tỏi, nên từ đó mình cứ áng chừng xe sắp hết xăng thì đổ.

Thế nên mới có chuyện lúc thì bình xăng hóa ra còn đầy nhóc khi ghé cây xăng, lúc thì cạn kiệt ngay ở giữa đường.

Chiều nay, mình chạy lên lớp tối, vận áo dài thêu hoa đào, đeo balô và chân mang giày cao gót. Xe chạy tới Nguyễn Bỉnh Khiêm - Nguyễn Văn Thủ thì lịch xịch, hết xăng.

Trong bụng hỡi ôi, đồng hồ chỉ 10 phút nữa thì tới giờ cho sinh viên làm kiểm tra, giờ mà dẫn bộ tới cây xăng mất 20-30 phút, quanh chỗ này cũng chẳng có mấy người đổ xăng dạo... Nhưng đành vậy, hết xăng thì dắt xe đi bộ chứ biết làm sao.

Đi được chừng 20m, có tiếng con trai hỏi: “Xe bị sao vậy chị?”, mình nhe răng cười quê quê: “Hết xăng à em!”.

Em trai rà xe kế bên nói: “Để em đẩy chị lên tới cây xăng nghen!”. Giữa lối rẽ qua Nguyễn Đình Chiểu giờ cao điểm nườm nượp xe, mình không gật không lắc, cắm cúi dẫn xe tới trường.

Không ngờ em trai vẫn rà xe chầm chậm đi theo, không phải hỏi kiểu đãi bôi chòng ghẹo, mà là thiệt tình muốn giúp: “Chị ngồi lên xe đi, em đẩy chị tới cây xăng!”.

Mình tấp xe vô lề, nhìn kỹ em trai: mặt tròn, da ngăm ngăm, mắt cũng tròn, đen lấp lánh. Mái tóc bù xù dưới cái mũ bảo hiểm cũ.

Em đang chạy chiếc Dream lùn xanh tím, chiếc xe cũ xì, có nhiều chỗ gỉ sét - chắc vì nước mặn rỉ ra từ cái thùng nhựa to tướng buộc ở yên sau xe. Mình thấy vui vui vì sự nhiệt tình của em nên nói thật là trường cũng ở gần, phải vô trường cho kịp giờ dạy, đi đổ xăng thì trễ mất.

Em trai niềm nở: thôi vậy để em rút xăng xe em cho chị. Nói là làm, em đẩy xe vô trong lề, cúi xuống lượm cái chai nước suối rỗng, lại tháo ống xăng nối với bình xăng con ra định chiết xăng.

Dây nối này hình như bị nghẽn, xăng chỉ nhỏ ra từng giọt, em trai cười ngượng nghịu: Để em làm cách khác!

Cũng miệng nói tay làm, em tháo dây ràng, hạ cái thùng quá khổ ở yên xe xuống đất, lại mở nắp thùng rút cái ống thổi oxy cho cá ra, rẩy rẩy cho ráo nước, rồi mở nắp bình xăng, cho cái ống vào.

Không ngần ngừ chút nào, em kê miệng hút đầu ống còn cầm trên tay cho xăng chảy ra rồi trút vào bình xăng cạn queo bên xe mình. Bị trục trặc gì đó, em lại lôi ống ra nhìn, xong lại hút miệng ống, lại cho ống xăng đổ tiếp.

Áng chừng một lít, đủ để mình chạy vô trường và sau đó có thể tự đi đổ xăng, em trai tháo ống, đặt thùng lên lại yên xe. Thấy mình định gửi tiền cho em, em từ chối, nói: “Chị mà nhét tiền là em lấy lại xăng đó!”.

Mình chỉ còn biết hỏi tên em, quê ở đâu. Em cười tươi như từ đầu tới giờ hệt vậy, nói tên Hùng, quê Bình Thuận. Mình cảm ơn Hùng, nói với em mong được gặp lại! Hùng quay lại cười, rồi phóng xe đi.

Mọi chuyện xảy ra trong đúng 5 phút. Cảm ơn em, mình biết ơn em lắm. Lên xe chạy vô trường, mình nghĩ chắc phải đi sửa kim xăng thôi, cứ để chết đứng giữa đường hoài thì kỳ...

Vậy mà có chút xíu ương bướng trong đầu lại bênh vực: nhờ cái kim xăng bị toi mà mình có dịp gặp thêm nhiều người tốt.

Đúng rồi, có lần được một anh thợ sơn đổ cho luôn nửa cái bình xăng to ảnh đem theo tính dành rửa cọ; lúc thì được hai em trai gái đang bán bánh mì kebab bên đường giúp, hai em vớ ngay cái bình không đi mua giùm 3 lít xăng...

Bao nhiêu người tốt quanh mình, đã luôn giúp mình vô tư hệt như em Hùng chiều nay... Mình càng thấy yêu Sài Gòn!

Tự hứa từ nay sẵn sàng giúp những người gặp ở ngoài đường, cũng vô tư hệt như thế, chứ không ba trợn ba trạo, lúc nào cũng nghĩ mưu mô người ta giăng bẫy tha nhân...■

Bình luận Xem thêm
Bình luận (0)
Xem thêm bình luận