Chị Lê Phước Hồng Văn gặp lại bác sĩ Đỗ Doãn Bách tại lễ tuyên dương 10 gương mặt trẻ Việt Nam tiêu biểu và 9 gương mặt trẻ Việt Nam triển vọng 2021 diễn ra ở thủ đô Hà Nội - Ảnh: NAM TRẦN
Tối 26-3 tại Hà Nội, Trung ương Đoàn, Quỹ Hỗ trợ tài năng trẻ Việt Nam tổ chức lễ tuyên dương 10 gương mặt trẻ Việt Nam tiêu biểu và 9 gương mặt trẻ Việt Nam triển vọng 2021.
Tại lễ vinh danh, sự xuất hiện của một nhân vật đặc biệt khiến khán phòng lặng đi vì xúc động.
Chị Lê Phước Hồng Văn (TP.HCM) từng là bệnh nhân COVID-19, được bác sĩ trẻ Đỗ Doãn Bách - gương mặt trẻ Việt Nam tiêu biểu - cứu sống. Thế nhưng chị chưa có dịp nhìn thấy bác sĩ Bách, vì các bác sĩ đều mặc đồ bảo hộ kín mít.
Ngày 26-3, giữa sân khấu, bác sĩ Bách mặc lại quần áo bảo hộ hòa vào "dàn bác sĩ", nhưng chị Văn đã tìm thấy anh nhờ ánh mắt thân quen.
Chị kể lại những ngày nằm viện với Tuổi Trẻ Online.
Năm 2021, tôi, một bệnh nhân nhiễm COVID-19 rất nặng ngay thời điểm đỉnh dịch ở TP.HCM vào tháng 7, tháng 8, đã may mắn sống sót khi được các bác sĩ, điều dưỡng, tình nguyện viên từ cả Bệnh viện Hùng Vương và Bệnh viện dã chiến số 16 cứu chữa, trực tiếp chăm sóc tận tình, chu đáo.
Tôi được chuyển từ Bệnh viện Hùng Vương sang Bệnh viện dã chiến số 16 do các bác sĩ Bệnh viện Bạch Mai phụ trách trong tình trạng hôn mê sâu, thở máy và được tiên lượng không qua khỏi. Trong không gian ngột ngạt, bức bách, từng chiếc băng ca liên tục được đẩy ra, đẩy vào, tôi hoảng loạn đến tuyệt vọng.
Các bác sĩ phải giành giật từng hơi thở, từng sự sống của bệnh nhân. Căn buồng không lúc nào vơi người bệnh. Ai cũng chằng chịt dây nhợ, kết nối với các loại máy móc cùng âm thanh "tít, tít" vang lên.
Những y bác sĩ, điều dưỡng trong bộ đồ bảo hộ vội vã tới lui, từ máy bộ đàm là tiếng gọi "Alô, cấp cứu bệnh nhân giường…, alô, alô…".
Rồi có cả âm thanh khô khốc của những chiếc phéc mơ tuya được kéo lên khi những số phận không may bị cho vào túi. Đâu đó, tôi nghe văng vẳng tiếng kinh cầu nguyện.
Giữa bệnh nhân và các bác sĩ, điều dưỡng luôn bị hạn chế trong giao tiếp do trang phục bảo hộ và tình trạng sức khỏe của chúng tôi. Chúng tôi được viết giấy, hoặc ra dấu để trao đổi với bác sĩ.
Có cây viết, tôi liên tục viết những mẩu tin nhắn đòi gặp gia đình, đòi về.
Tôi dùng viết để gõ vào thành giường, gây sự chú ý của mọi người. Tôi sợ mọi người hứa cho tôi về, rồi quên mất tôi, chứ nào biết họ còn đang ngày đêm giành giật sự sống của nhiều bệnh nhân khác. Tôi sợ tôi ngủ, rồi không thể dậy nữa...
Một ngày, bác sĩ Đỗ Doãn Bách, một trong những y bác sĩ từ Bệnh viện Bạch Mai vào TP.HCM chống dịch, đồng thời cũng là người điều trị cho tôi, nhắn nhủ: "Chị hãy đặt niềm tin vào chị, hãy đặt niềm tin vào chúng tôi, và hãy cho chúng tôi niềm tin từ chị.
Chúng tôi tin chị sẽ làm được, và vì vậy chị hãy cho chúng tôi tin điều đó. Chúng ta hãy cùng tin tưởng nhau, và cùng cố gắng chiến đấu để giành chiến thắng".
Anh đã cùng mọi người luân phiên động viên tinh thần tôi, giúp tôi kết nối, liên lạc với gia đình.
Cứ thế, mỗi ngày, những lời động viên, từng viên thuốc, bữa ăn được các bác sĩ, điều dưỡng, tình nguyện viên chăm sóc đã trở thành động lực tiếp thêm sức mạnh để tôi vượt qua.
Từng bước, tôi cai máy thở, cai oxy, bước xuống giường, tự làm mọi việc cá nhân và cuối cùng ra khỏi bệnh viện trong niềm vui không thể diễn tả của bản thân tôi và cả của những người đã điều trị cho tôi.
Ngày tôi về, những y bác sĩ vui mừng: "Chị ơi, về bình an nhé chị. Chúc chị luôn nhiều sức khỏe. Chúng tôi chúc mừng chị. Chúng tôi cảm ơn chị".
Tôi trân trọng từng giây phút ấy. Không bao giờ tôi quên. Tôi đã cố gắng không khóc, lặng lẽ giấu đi giọt nước mắt cho riêng mình. Giọt nước mắt hạnh phúc...
Tôi xin gửi lời cảm ơn chân thành đến lãnh đạo nhà nước, đội ngũ bác sĩ, điều dưỡng của Bệnh viện Hùng Vương, Bệnh viện Bạch Mai (Bệnh viện dã chiến số 16), các bác sĩ Phương, bác sĩ Bách, bác sĩ Lộc, bác sĩ Vũ, điều dưỡng Đức, điều dưỡng Việt Anh, tình nguyện viên Vân, Phượng, Linh, Sơn, Ngân, hộ lý Tuyết… và tất cả những y bác sĩ, điều dưỡng, tình nguyện viên mà tôi không biết hết tên… vì đã không quản khó khăn cứu chữa, giúp bệnh nhân COVID-19 chúng tôi được trở về với sự sống.
Xin cảm ơn gia đình của các y bác sĩ, điều dưỡng, tình nguyện viên… vì đã là hậu phương vững chắc để những thiên thần áo trắng có thể yên tâm công tác.
Xin tri ân tất cả.
Hình ảnh các y bác sĩ trong bộ đồ cứu hộ được chị Hồng Văn ghi lại từ giường bệnh của mình - Ảnh: NVCC
Một tình nguyện viên hỗ trợ cắt tóc cho chị Văn - Ảnh: NVCC
Bác sĩ Đỗ Doãn Bách là một trong các bác sĩ thuộc Bệnh viện Bạch Mai được điều động vào TP.HCM tham gia chống dịch tại Bệnh viện dã chiến số 16 - Ảnh: NVCC
Chị Lê Phước Hồng Văn trong thời gian điều trị COVID-19 năm 2021 - Ảnh: NVCC
Cùng Tuổi Trẻ gửi lời tri ân
Năm 2021, hàng chục nghìn bác sĩ, điều dưỡng, sinh viên y khoa các trường đại học, chiến sĩ quân y… từ mọi miền đã tới các tỉnh thành phía Nam, trong đó có TP.HCM, để cùng các địa phương chống dịch COVID-19. Trong đồ bảo hộ bít bùng, khẩu trang kín mít, nhiều bệnh nhân không biết mặt người ngày đêm điều trị, chăm sóc mình.
Rất nhiều cảm xúc, lưu luyến, nhiều lời cảm ơn chưa kịp nói khi người bệnh xuất viện, khi các bác sĩ, điều dưỡng... rời đi lúc đại dịch bớt căng thẳng.
Tuổi Trẻ Online mời bạn gửi lời tri ân những thiên thần áo trắng, chia sẻ các kỷ niệm, cảm xúc, kỷ vật còn lưu giữ trong những ngày bạn hoặc người thân điều trị COVID-19. Bài viết, hình ảnh xin gửi về: [email protected].
Tuổi Trẻ Online cảm ơn bạn.
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận