20/03/2013 09:01 GMT+7

Chán nản trên ghế giảng đường

ĐINH TUẤN ÂN
ĐINH TUẤN ÂN

TT - Tôi không muốn khi bạn chính thức trở thành sinh viên, hoặc có thể đến khi bạn tốt nghiệp đại học, hoặc khi bạn đang ở nơi chín suối vì tự tử sau khi thi trượt đại học... và bạn thốt lên rằng: “Giá như tôi biết những điều này... trước khi thi đại học”.

hs4VigcG.jpgPhóng to
Thí sinh chuẩn bị bước vào phòng thi của kỳ thi quan trọng nhất. Nhưng bao nhiêu bạn đã thật sự chọn được một ngành mà mình đam mê và yêu thích? Ảnh: Hà Bình

Trò chơi may rủi

Tôi từng là một học sinh khá giỏi thời cấp II, cấp III, tôi rất tự tin và luôn trao cho mình mục tiêu trở thành người dẫn đầu ở những môn học tôi thích. Tôi cũng thừa nhận mình đã từng rất kiêu ngạo, đối với tôi thời đó việc thua một ai khác trong những môn tôi thích như một điều rất sỉ nhục.

Rồi chuyện gì đến cũng đến, đến lúc tôi và những người bạn cùng lứa bước vào thời khắc chuyển giao quan trọng, đó là thi đại học. Lúc này có rất nhiều câu hỏi được đặt ra trong đầu mỗi chúng tôi: “Tôi nên chọn ngành nào để học?”,

“Tôi nên chọn ngành mà bố mẹ bảo - thậm chí là áp đặt - hay theo niềm đam mê của mình?”, “Ngành nào khi ra trường sẽ dễ kiếm việc làm?”...

Tôi chưa đặt câu hỏi quan trọng với chính mình

Đến một ngày - khi tôi sắp hoàn thành năm đầu tiên của đại học, tôi cũng nhận ra mình không thể cứ sống mãi một cuộc sống tồi tệ, buông thả, tôi cần phải dũng cảm để tìm cho một hướng đi. Tôi biết mình đã sai lầm khi chọn ngành đang học, tôi nghĩ tôi đã chọn nó chỉ vì nó là ngành “hot” và sự nông nổi. Có lúc tôi nghĩ rằng đã quá muộn để bắt đầu lại mọi thứ. Tôi từng nghĩ giá như tôi có thể quay về thời học sinh, nhưng đó là điều không thể. Điều quan trọng lúc này, tôi muốn tìm điều gì đó thuộc về riêng mình, nhưng thú thật tôi vẫn còn rất mơ hồ.

Điều đầu tiên, tôi cần xác định được niềm đam mê của tôi là gì? Đó là câu hỏi ngắn gọn và cực kỳ quan trọng nhưng hình như trước đó - lúc thi đại học, tôi chưa bao giờ thật sự nghiêm túc đặt câu hỏi này với chính mình. Cứ mỗi ngày trôi qua tôi đều đi tìm câu trả lời...

Dường như không có một câu trả lời tuyệt đối nào, thậm chí mọi thứ có vẻ rất mơ hồ đối với tôi và những người bạn thế hệ tôi. Chúng tôi chọn ngành giống như đang chơi một trò chơi may rủi, và có những lý do để đưa ra quyết định đôi khi rất ngớ ngẩn. Kết quả sau bao năm miệt mài đèn sách, bản thân tôi thi đỗ vào một trường đại học danh giá với chuyên ngành “hot” nhất thời bấy giờ. Cảm giác lúc đó thật tuyệt vời, tôi còn nhớ gia đình tôi, những người thân thiết nhất của tôi, và dĩ nhiên cả bản thân tôi đã tự hào vì chính tôi như thế nào.

Tôi tận hưởng cảm giác từ một vùng nông thôn xa xôi, nghèo nàn lên đường vào Sài Gòn để học tập và trở thành một sinh viên như tôi từng mơ. Có nhiều cảm giác xen trộn mà cho đến lúc này tôi mới bắt đầu cảm nhận: cảm giác giã biệt những người thân yêu của mình, cảm giác nhớ nhà khi bước chân lên mảnh đất Sài Gòn xa lạ, nhiều thứ cảm giác mà tôi nghĩ rất lạ với tôi trước đó. Thế nhưng cảm giác tự hào, lòng tràn đầy hạnh phúc có lẽ là mạnh mẽ nhất trong những ngày đầu khi tôi chính thức trở thành sinh viên và ngồi trên giảng đường hiện đại. Mọi thứ không còn là giấc mơ nữa mà đó là thực tế, và thực tế đó thậm chí còn tuyệt vời hơn những gì tôi đã từng mơ khi còn là học sinh.

Có thể nói đó là lúc tôi sống trên đỉnh vinh quang.

Cảm giác thua cuộc

Thời gian trôi qua và những cảm giác tuyệt vời đó bắt đầu được thay thế dần bởi cảm giác tồi tệ. Tôi dần nhận ra ngày qua ngày những gì tôi đang học trên giảng đường không thuộc về tôi, tôi cảm thấy rất bối rối và mơ hồ về tương lai của mình. Điều tồi tệ và kinh khủng nhất chính là cảm giác của một kẻ thua cuộc, cảm giác như bị sỉ nhục khi thấy mình kém cỏi, tôi không còn ham muốn mạnh mẽ của một kẻ dẫn đầu. Tôi bắt đầu có những bạn mới, và rất nhiều trong số họ dường như giống tôi - là những kẻ chấp nhận thua cuộc.

Tôi còn nhớ một lần tôi đã bực mình như điên lên, đến nỗi tôi bỏ tiết học giữa chừng và đạp xe thất thần trên đường mà trong đầu vẫn bị câu nói vô tình của một người bạn trong nhóm ám ảnh tôi: “Thì con nhỏ đó “pro” nhất rồi, tí nữa kiểm tra ngồi gần nó chép là được...”. Tôi nghĩ vì sao tôi lại trở nên kém cỏi thế chứ? Cảm giác như tôi đã bị đánh gục. Ngày trước tôi chính là “con nhỏ” đó, và chỉ có thể hơn chứ không bao giờ ngược lại, hoặc tôi sẽ đấu tranh, cày ngày cày đêm để là kẻ mạnh nhất, dù chỉ bị xếp vào hàng hai tôi đã thấy “nhục” rồi.

Nhưng rồi thời gian trôi qua, những người bạn của tôi đã dạy tôi cách “copy” bài, và cách để trở thành một kẻ thua cuộc thật sự, như những “con virút gây bệnh”, dần dần tôi quên mình đã từng mạnh mẽ như thế nào. Tôi không còn tự tin như ngày trước, thời gian trôi đi và tôi cũng mặc định kiểu tư duy rằng “tôi chỉ là một thằng ngu, mấy đứa kia mới giỏi”, cảm giác giống như tôi đã đầu hàng. Tôi trở nên tự ti và tiêu cực đến chính tôi cũng không còn nhận ra và tôi cũng không biết nó đến với tôi khi nào. Tôi ngày càng có nhiều bạn bè, những đứa thuộc hàng “kém cỏi” nhất lớp - tôi chỉ nói lên sự thật chứ không có ý định chê bai - và tôi cũng biết cách ngồi cùng họ để nói chuyện về những đứa học giỏi trong lớp mình - điều mà ngày trước tôi chưa bao giờ làm vì chưa bao giờ chấp nhận thua người khác.

Tôi bắt đầu ăn nhậu, tôi thấy thật chán nản, và các trò chơi quậy phá chính là cuộc sống của tôi. Tôi không còn miệt mài đèn sách như thời còn học sinh. Những giây phút tôi là người mạnh nhất, là kẻ dẫn đầu giờ đã trở thành quá khứ. Tôi đã trở thành một kẻ tự ti, yếu đuối, và cảm giác đầy tội lỗi với gia đình. Tôi đã thua ngay cả trong suy nghĩ của mình, tất cả như virút và nó đã dần kiểm soát con người tôi hoàn toàn. Tôi ước gì có ai đó cho tôi biết tôi nên làm gì?

Có lẽ sẽ không có gì thay đổi, và tôi vẫn sẽ sống cuộc sống như thế nếu không được may mắn quen biết và trở nên thân thiết với người bạn gái Trần Juy Ly. Đấy là người bạn học cùng lớp với tôi trong hai năm đầu đại học, và người bạn này có lẽ là người học giỏi nhất lớp tôi lúc này. Khi kể về quá khứ thời còn học sinh, chúng tôi cảm thấy rất đồng cảm về nhiều thứ, cảm giác của kẻ dẫn đầu và luôn cố gắng để đạt được điều đó.

Juy Ly có một cái tên rất đặc biệt như bạn thấy đấy, bạn ấy từng là học sinh giỏi quốc gia môn tiếng Anh thời học sinh và đạt được nhiều thành tích rất đáng nể thời đại học với tôi. Chính bạn đã cho tôi những gì từng thuộc về tôi trước đó: sự tự tin, niềm kiêu hãnh... Tôi đã nhanh chóng lấy lại mọi thứ để bước ra khỏi lối mòn và đi theo con đường riêng của mình, thậm chí tôi còn trở thành “người thầy” của bạn sau đó như bạn vẫn thừa nhận. Mặc dù bây giờ chúng tôi không còn bên nhau như thời sinh viên nhưng tôi vẫn luôn thầm biết ơn người bạn này về những điều đó. Đó chính là bước khởi đầu để tôi làm lại tất cả.

Giờ đây khi ngồi đây và chia sẻ những điều này với bạn, tôi cảm thấy mọi thứ rất rõ ràng, tôi học được rất nhiều bài học quý giá từ bạn bè của mình, từ những con người thành công trên thế giới. Tôi đã từng ước rằng “giá như tôi biết những điều này... trước khi thi đại học”.

_______________

Không có gì ngạc nhiên khi mãi đến lúc bạn đang đứng trước cánh cửa đại học và vẫn bối rối rằng bạn sẽ thi ngành nào và thật sự đam mê điều gì.

Kỳ tới: Những viên đá đặt sẵn

ĐINH TUẤN ÂN
Trở thành người đầu tiên tặng sao cho bài viết 0 0 0
Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên