Keith sống một đời trụy lạc và bệ rạc khó tưởng tượng. Đến mức người ta đặt cho Keith biệt danh "con người bê tha duyên dáng nhất hành tinh".
Đến mức ngay cả một kẻ chuyên bán thuốc phiện cho Keith cũng có đủ nhiều chuyện xàm xí để... xuất bản hồi ký.
Người sởn da gà, kẻ lãng mạn
Cứ coi The Rolling Stones thường được định hình như những gã trai hư của làng nhạc thì ở chiều ngược lại, những gã "trai ngoan" The Beatles, đối thủ của The Rolling Stones những năm 1960, cũng không khá hơn là bao.
Đằng sau vẻ ngoài dễ thương, thiện lành của những anh chàng nhà bên, các thành viên của The Beatles cũng từng bị cuốn vào đời sống bốc đồng không kém.
Đời sống hỗn loạn của Keith Richards hay John Lennon dần trở thành những hình mẫu điển hình của ngôi sao nhạc rock.
Vẫn có thể kể ra thêm một danh sách dài những ngôi sao rock để đời mình lụi tàn trong cuộc sống trác táng, mà danh sách ấy chẳng gì khác chính là "Câu lạc bộ 27" mà người ta vẫn nhắc tới đầy ngưỡng vọng của những nghệ sĩ tài hoa giã biệt cõi đời ở tuổi 27.
Đó là Brian Jones (nhà sáng lập The Rolling Stones), là Jimi Hendrix, Janis Joplin, Jim Morrison, Kurt Cobain.
Nghĩ đến các siêu sao rock là nghĩ đến những người "luôn trong trạng thái nổi loạn tuổi thiếu niên", nói như Eddie Spaghetti, một nghệ sĩ theo đuổi dòng nhạc này.
Một số người sởn da gà trước cuộc sống hoang đàng như thế; một số người lại không ngừng lãng mạn hóa nó.
Những khát khao hoang dại
Họ có lý do để lãng mạn hóa điều đó. Những năm 1990, cuốn sách Sexual Personae: Art and Decadence from Nefertiti to Emily Dickinson (tạm dịch là Hình mẫu tình dục: Nghệ thuật và sự suy đồi từ Nefertiti tới Emily Dickinson) trở thành một bom tấn gây tranh cãi trong ngành xuất bản về nghiên cứu các thành tố văn hóa phương Tây từ cổ chí kim.
Dựa trên những nền tảng đi trước của triết gia Friedrich Nietzsche phân tích về thần mặt trời Apollo và thần rượu nho Dionysus - một bên đại diện cho ánh sáng, cho trật tự, cho đối xứng và một bên đại diện cho hoan lạc, cho hỗn độn, cho hoang dã.
Tác giả Camille Paglia cho rằng nhạc rock "dâng trào nhịp điệu của Dionysus" và nhạc rock đích thực không thể không chạm tới cõi tối ám, phần ma quỷ trong con người; còn những ban nhạc nổi loạn như The Rolling Stones chính là truyền nhân của các thi sĩ lãng mạn như Coleridge - một đại thi hào thế kỷ 18 cũng tàn đời vì cảnh bê tha.
Những ngôi sao nhạc rock, vì thế với một số người, chỉ đang thay người thường thực hiện những khát khao hoang dại. Chẳng bất ngờ khi David Bowie, một ngôi sao rock với đời sống riêng phức tạp, chọn cuốn sách trên là sách gối đầu giường.
Vì vậy, mỗi khi có thêm một nghệ sĩ theo đuổi rock để lộ ra đời sống sa ngã của mình, ta phải băn khoăn tự hỏi: liệu sự sa ngã ấy là điều tất yếu khi theo đuổi một thứ âm nhạc nổi loạn như rock; hay chỉ vì có quá nhiều ngôi sao rock đi trước từng sa ngã nên ta mặc định theo đuổi rock đích thực thì phải bắt chước cả lối sống của họ?
Mùa hè năm nay người ta "bới" lại cuộc đời của Amy Winehouse - có lẽ là ngôi sao nhạc rock được sinh ra sau cùng, người cũng thuộc về "Câu lạc bộ 27", người cũng thả trôi cuộc đời mình trong cồn và cuối cùng phải trả cả mạng sống vì nghiện ngập - trong bộ phim tiểu sử Back to Black sẽ công chiếu giữa tháng 5.
Đó là lý do hoàn hảo để ta viếng thăm lại cuộc đời và âm nhạc của Winehouse. Và ta nhận ra, dù hình ảnh một nghệ sĩ bất cần có lôi cuốn đến nhường nào thì khi xem buổi hòa nhạc cuối của Amy Winehouse tại Belgrade năm 2011, khi cô đã mất tỉnh táo tới mức không còn nhớ được lời bài hát và không kiểm soát được mình trên sân khấu, thì đó vẫn cứ là một khoảnh khắc thật đau lòng.
Cô chắc chắn đã có thể sống một cuộc sống hạnh phúc hơn.
Sau cùng, người mẹ của huyền thoại rock yểu mệnh Kurt Cobain đã gọi "Câu lạc bộ 27" đầy hào quang kỳ bí kia chỉ là một "câu lạc bộ ngu ngốc".
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận