19/05/2019 15:08 GMT+7

Cái ôm

Truyện ngắn 1.170 chữ của  TRÚC THIÊN
Truyện ngắn 1.170 chữ của TRÚC THIÊN

TTO - Bà quay lại, ngơ ngác. Cả nhà cũng ngước nhìn. Mấy bàn sát bên cũng lấm lét. Khoảng lặng đôi chút rồi hình như cậu thanh niên chợt nhận ra gì đó, thốt lên câu xin lỗi, ngượng ngùng rời đi...

Cái ôm - Ảnh 1.

Minh họa: ĐẶNG HỒNG QUÂN

Ông thường có thói quen thưởng trà buổi sớm tinh mơ. Ông thảnh thơi cùng lũ chim ríu ra ríu rít, bên cái ấm trà sen thơm. Để cái bộ bàn nhỏ nơi mảnh vườn trước hiên, ông rủ thêm vài bạn già cùng nhấp trà rồi bàn chuyện cửa chuyện nhà, chuyện mình chuyện ta lẫn chuyện thiên hạ.

Từ chuyện xăng tăng, gas tăng, nước tăng, rồi mấy nay ông điện ổng tăng theo. Tháng trước cả nhà xài ngót chừng sáu trăm chứ nhiêu. Bữa thằng thu tiền điện ghé ngang, đưa cái hóa đơn cả triệu mốt. 

Tui nói mấy ông nghe, đâu ra mà dữ vậy. Đi chợ còn trả giá được, chứ mấy cái này là chắc nịch một giá hen! Hay chuyện báo chí đăng vụ ôm miễn phí gì đó ngoài phố đi bộ. Tụi trẻ giờ nó bày mấy cái trò kỳ khôi à! Ủa rồi ôm vậy được cái gì?

Bên bậc thềm nhà, bà ngồi lặt mớ rau mà thấy chương chướng. Ngoài kia người ta xây nhà tám chục tầng rồi. Mà mấy ông thì cứ nói hoài dăm ba câu chuyện không ra được khỏi cái rào sử quân tử.

Tháng năm, đủ mưa đủ nắng, sử quân tử kết chùm đỏ bời bời.

2 Cháu nội đi học bữa cuối về, mai là nghỉ hè rồi mà mặt mày ủ dột. Thằng nhỏ thỏ thẻ kể chuyện cô giáo phát quà, chia bánh cho liên hoan. Chắc là sẽ khó có dịp gặp nhau, nên cô ôm tụi nó, rồi tụi nó ôm lẫn nhau. Cô bảo chắc chắn nhiều năm sau, khi nhớ về lớp mình, nhớ về cô, mọi người sẽ nhớ cái ôm này.

Mà thằng cháu nội vốn chẳng ưa thằng lớp trưởng, làm sao ôm cho được, cứ mỗi lần nhiều chuyện hay chơi rắn mắc giấu đồ của bạn học là bị thằng lớp trưởng méc cô giáo liền.

Đâu ngờ thằng lớp trưởng tự động tiến tới gần, rồi ôm thằng cháu nội một cái: Năm sau mình chuyển trường rồi. Không biết làm sao gặp được bạn bè. Không biết lớn lên tụi mình có nhìn ra được nhau không ha. Vậy nên đừng giận nhau nữa. Mình sẽ luôn nhớ bạn là đứa học toán giỏi nhất lớp.

Thằng cháu nội không dưng mủi lòng: Ờ không giận nữa. Mình cũng sẽ nhớ bạn là đứa vẽ đẹp nhất lớp. Mà nè, nhớ kỹ nha, nhà mình ở chợ Đường, ngay cái mũi tàu đó, cái nhà phía trước có để nhiều bàn máy may đó.

"Ôm xong một cái, tự dưng hết giận mà con thấy hồi xưa là lỗi của con. Mai mốt hổng biết có bạn nào nhớ con mà tìm đến nhà mình không nữa".

Cháu nội thở dài ngay trên bàn ăn. Có vẻ như chuyến du lịch Cam Ranh mà ba mẹ nó đang bàn bạc vẫn chưa đủ háo hức để thằng nhỏ quên mấy cái ôm trong lớp học.

3 Tối cuối tuần, cả gia đình thường có thói quen hay ra ngoài ăn để thay đổi tí không khí. Quán đông, bàn kê san sát, ồn ào, náo nhiệt. Tiếng chiên xào rào rạo. Khói bốc lên mang theo cái hương thơm đồ ăn quyến rũ khiến thằng cháu nội cứ thấp thỏm.

Bỗng phía sau lưng bà có ai ôm vai, tiếng rổn rảng: Bà già ơi khỏe không?

Bà quay lại, ngơ ngác. Cả nhà cũng ngước nhìn. Mấy bàn sát bên cũng lấm lét. Khoảng lặng đôi chút rồi hình như cậu thanh niên chợt nhận ra gì đó, thốt lên câu xin lỗi, ngượng ngùng rời đi. Thằng cháu nội la to: Coi chừng móc túi nha bà nội. Bà sờ soạng khắp người, rồi chợt nhớ mình đâu có nhét theo đồng nào đâu mà tìm. Con trai của ông bà gương mặt sửng cồ, ngoắc ông chủ quán tới, méc cho một chập, giọng gay gắt:

- Má em già rồi nghen, bả bị bệnh tim, làm bả hết hồn, có chuyện gì nó không yên với em. May mà bà già đó, chứ nó mà đụng vợ em kiểu vậy, hốt nó mềm mình, chứ không hơi đâu đi thưa, xử tới xử lui có hai trăm ngàn à!

Mấy bàn kế bên lại râm ran, kiểu như tán đồng. Chỉ có bà cứ lặng nhìn về phía bếp, khi thấy cậu thanh niên đang cúi gầm mặt đứng xốc chảo. Hình như ban nãy có lấy áo lau vội cái mặt. Bà bảy mươi, mắt nhìn đã kèm nhèm, nhìn xa xa thấy mờ. Nheo nheo mắt nhìn kỹ. Hình như hổng phải lau mặt. Nó chậm cái gì nơi khóe mắt thì phải.

4 Cậu con trai đang dắt xe chuẩn bị rời quán thì thấy cô tạp vụ quét dọn quán hớt hải chạy tới, giọng đứt quãng, tiếng thở kèm tiếng nấc:

- Thằng bếp đó nó hơi khờ khờ, bị hồi nhỏ nó có bệnh não đó chú. Nó hổng có xấu gì đâu. Hổng có móc túi giật dọc gì đâu. Mười bốn tuổi là ra quán phụ cho tới bây giờ là hai chục năm. Từ thằng rửa chén lên đến bếp chính. Nó có hiếu lắm, làm tiền bao nhiêu đem về nuôi má nó hết. Mà... má nó mới chết, bệnh già đó chú. Sáng nay mới cúng bốn mươi chín ngày cho bả.

Nói thiệt lòng chú nghe, nãy nó nhìn má chú từ phía sau nó nhớ má mình. Hai người hao hao giống nhau. Cũng ốm vậy nè, tóc bạc trắng, cắt ngắn sát ót. Mỗi tối khi nó đi làm về, nó ưa ôm má nó mà chọc ghẹo như vậy. Đời nó tội lắm, ba nó chết sớm, giờ má nó cũng đi theo ổng. Có mình ên à chú ơi, khờ vậy đâu có ai thèm làm vợ.

Bất giác bà quay gót, đi về hướng bếp. Không biết nói gì với cậu đầu bếp. Chỉ thấy bà ôm nó rồi vỗ vỗ lên vai, xoa xoa lên đầu. Từ phía ngoài nhìn vào, cậu con trai nghe sóng mũi cay cay. Trong quán lại láo xáo nhiều giọng à ồ.

5 Đâu chừng hai hôm sau, một sớm ông đang ngồi thưởng trà điểm tin với đám bạn già chiến hữu thì thấy cậu đầu bếp tay xách mớ trái cây, đứng xớ rớ bên ngoài giàn sử quân tử. Ông ra kéo cái cửa dắt tay nó vào. Nơi bậc thềm, bà vẫn ngồi đó với mớ rau trên tay còn đang lặt dở dang.

Cậu đầu bếp cúi người thấp xuống, choàng tay ôm bà:

- Bà già ơi khỏe không?

Bà nghe vai áo mình ươn ướt. Nơi cái xóm nhỏ Sài Gòn, sau những ngày nắng dầu dãi, trời hôm nay bỗng có cơn gió lành ghé ngang. Mát lòng mát dạ gì đâu!

Truyện ngắn 1.170 chữ của TRÚC THIÊN
Trở thành người đầu tiên tặng sao cho bài viết 0 0 0
Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên