Hà Trọng Hiệp trong một giờ học bếp - Ảnh: TÂM HÀ
Ở tuổi mười tám đôi mươi, hẳn ai cũng từng có những ước mơ, hoài bão, những chông chênh, mơ hồ, hay cả những suy nghĩ "điên rồ" nữa. Riêng tôi thì đã tạo cú "bẻ lái" cho cuộc đời: rời bỏ giảng đường trường luật ngoài Bắc để Nam tiến học nghề bếp.
Gia đình tôi làm nông, không mấy khá giả. Ở mảnh đất Bình Định nắng gió, ba mẹ gồng gánh nuôi năm người con ăn học nhưng không thể đủ đầy. Các anh tôi phải nghỉ học sớm để phụ ba mẹ lo cho hai chị em. Nhưng chỉ cố được tới lớp 12, chị tôi cũng nghỉ, nhường lại con đường học hành cho tôi. Khi đó tôi cũng đã nhận thức được sự hi sinh của ba mẹ và anh chị.
Thay đổi từ món ăn mẹ nấu
Tôi luôn tự nhủ sẽ cố gắng học thật giỏi để trở thành một bác sĩ, một thầy giáo hay một luật sư - những nghề nghiệp mà ba mẹ tôi đều kỳ vọng. Tôi nghĩ đó là cách để mình đáp lại sự hi sinh của cả gia đình dành cho mình mà không mấy bận tâm những nghề "danh giá" trên có thật sự phù hợp với bản thân hay không.
Mười hai năm học, tôi luôn cố gắng, đạt được nhiều thành tích học sinh giỏi giúp ba mẹ vui lòng. Rồi tôi trúng tuyển vào Trường ĐH Luật Hà Nội, tôi tự hào vì mình không phụ lòng ba mẹ, anh chị. Nhưng rồi niềm vui ấy của gia đình cũng chỉ kéo dài chưa đầy hai tháng, khi tôi bắt đầu nghĩ đến đam mê nhiều hơn thay vì chỉ học trong một ngôi trường có thể làm rạng rỡ gia đình.
Và tôi nhận ra luật không phải là thứ mình có thể gắn bó trọn đời, thay vì thế, thứ tôi yêu thích bấy lâu lại là... nghề bếp. Còn nhớ, từ hồi học lớp 3, tôi đã lăng xăng vào bếp cùng mẹ. Những hôm mẹ bận rộn, tôi lại thay mẹ nấu ăn cho cả nhà. Sau những buổi học trên lớp, được nấu ăn với mẹ, tôi thấy hào hứng, thoải mái hơn cả đi chơi. Mỗi lần tự tay hí húi nấu ăn xong, được ba mẹ, anh chị khen ngon, tôi thấy vui đến khó tả.
Trong đêm trăn trở trong căn phòng trọ ngoài Hà Nội, hương vị món bánh xèo, mực xào măng và những món ăn giản dị mà mẹ nấu bằng tất cả tình yêu thương cứ hiện lên trong tâm trí. Tôi nhớ lại niềm vui những lần vào bếp ở nhà... Và rồi không chờ đợi lâu nữa, có điều gì đó thôi thúc mà tôi không thể gọi tên, chỉ biết nhanh chóng đặt vé máy bay trở về, thông báo với cả nhà sẽ đi học nghề bếp.
Tin vào chính mình
Ba mẹ tôi phản đối, bắt tôi đi tiếp con đường luật ở Hà Nội. Anh chị lẫn bạn bè đều khuyên ngăn. Hầu như mọi người ai cũng hụt hẫng với quyết định "lạ lùng" này của tôi. Hơn 1 tháng sau, tôi bắt đầu vào học Trường trung cấp Kinh tế du lịch TP.HCM dù cho tất cả mọi người xung quanh đều cho đó là lựa chọn ngu ngốc. Biết ba mẹ buồn, nhưng tôi chỉ xin ba mẹ cho mình một khoảng thời gian để tìm lại bản thân mình.
Không chỉ học, tôi bắt đầu tham gia nhiều hơn các buổi nói chuyện, các sự kiện, chương trình tham quan thực tế do trường tổ chức nên gặp gỡ thêm nhiều bạn bè có chung sở thích, được nghe chia sẻ từ chính những đầu bếp nổi tiếng.
Tôi cũng tranh thủ thời gian học linh hoạt để xin việc làm thêm, từ bán sách, phục vụ quán nhậu, xin làm chân phụ bếp trong vài nhà hàng rồi tập tành đứng bếp. Có không ít lần bị la mắng khiến tôi chán nản, nhụt chí.
Nhưng mỗi khi nhìn thấy ai đó đang say sưa thưởng thức món mình làm, vô tình nghe được một lời khen, tôi thấy "sướng" lạ kỳ. Những ngày vừa học vừa làm xuyên tuần không nghỉ như thế, tôi vẫn thấy mình còn tràn đầy năng lượng.
Càng học, càng làm, tôi càng thấy hứng thú thật sự, càng không sợ khó khăn, cực nhọc. Tôi luôn tận dụng các giờ học thực hành trên lớp để hỏi thầy cô tường tận hơn về những kiến thức ẩm thực, về kinh nghiệm nấu ăn quý giá.
Được thầy cô, bạn bè động viên, tôi cũng tìm hiểu về những cuộc thi ẩm thực, mạnh dạn đăng ký tham gia một cuộc thi nhỏ ở trường và may mắn giành được giải nhất. Lúc đó tôi vui như muốn vỡ òa. Ồ, thì ra đây mới thực sự là đam mê của mình. Tôi ngày càng dạn dĩ hơn, có cái nhìn sâu và bao quát hơn về nghề.
Cho đến bây giờ, tôi đã theo học nghề bếp được gần một năm rưỡi. Tôi vẫn thấy được đứng trong bếp và nấu những món ăn ngon, đẹp mắt mới là điều khiến mình hạnh phúc nhất. Nếu đêm hôm đó không thay đổi quyết định, có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ có được những cảm giác, những trải nghiệm ý nghĩa này. Con đường phía trước còn rất dài, nhưng tôi tin mình đã lựa chọn đúng.
Bài dự thi “Tôi chọn nghề” không quá 1.500 chữ và phải để tên thật, địa chỉ của nhân vật, số điện thoại để ban tổ chức liên lạc khi cần thiết. Thời gian nhận bài dự thi từ khi phát động đến hết ngày 29-2-2020.
Gửi bài qua địa chỉ email: [email protected] hoặc địa chỉ: Ban giáo dục - khoa học, báo Tuổi Trẻ, số 60A Hoàng Văn Thụ, phường 9, quận Phú Nhuận, TP.HCM. Ghi rõ dự thi “Tôi chọn nghề”. Giải nhất 30 triệu đồng, giải nhì 20 triệu đồng, giải ba 10 triệu đồng và 5 giải khuyến khích mỗi giải 5 triệu đồng.
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận